Chương 37: Đồ ngọt

Vừa nói xong, Trương Kỳ cũng ngẩn ra: "Nhưng mà hiện tại hot search đã bị gỡ xuống rồi."

Nếu không phải Thư Thời dùng tiền gỡ hot search thì là ai?

Thư Thời nghĩ nửa ngày cũng không ra là người nào tốt bụng làm chuyện đó, dứt khoát không thèm quan tâm.

"Dù sao tình huống bây giờ cũng có lợi cho mình, không cần quá xoắn xuýt chuyện này làm gì. Đợi khi nào tìm được người, chắc chắn phải cám ơn người ta cho đàng hoàng."

Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời nhìn đại mỹ nhân, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Nếu như nói về có tiền, kỳ thật xung quanh cậu người có tiền nhất chắn hẳn là đại mỹ nhân.

Có điều, đại mỹ nhân sẽ giúp cậu gỡ hot search hả?

Thư Thời lắc đầu, không thể nào, làm gì có khả năng đó.

Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc đang dùng sức lắc đầu: "Làm sao vậy?"

"Không phải trước đó em lên hot search sao, không biết là ai dùng tiền giúp em gỡ xuống nữa." Trong lời nói của Thư Thời còn toát ra vẻ suy tư.

Diệp Vọng thu lại ánh mắt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng "Tôi phải về rồi."

"..." Một chút phản ứng cũng không có, khẳng định không phải đại mỹ nhân!

Sau khi tiễn đại mỹ nhân về, Thư Thời mở Weibo ra, hot search đã bị gỡ, bình luận trên Weibo lúc trước cũng bị xoá.

Cậu híp mắt nhớ lại một chút, ở thanh tìm kiếm thử đánh tên của blogger mà cậu đã nhớ. Cậu nhớ rõ tên blogger này là người đầu tiên đăng cái Weibo kia, mấy blogger sau này đều chuyển tiếp lại Weibo của gã.

Kết quả tìm kiếm, người dùng không tồn tại.

Hửm? Là cậu nhớ sai tên hả?

Cậu thử tìm thêm mấy tên blogger đã đăng tin trước đó, quá thần kỳ, một cái cũng tìm không ra........ Bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.

Thư Thời chà xát cánh tay, cảm thấy lành lạnh.

Ngày hôm sau, sau khi đã ngủ một giấc lấy sức, Thư Thời tinh thần phấn chấn đi đến phim trường.

Mới ngồi chưa được bao lâu thì Liêu Hàng đi tới: "Không sao chứ? Hot search kia là cậu gỡ xuống à?"

Thư Thời cắn ống hút lắc đầu: "Chuyện có bao lớn đâu, tôi không sao. Hot search cũng không phải tôi gỡ, mà cũng không biết ai gỡ nữa. Chắc có lẽ đối phương muốn học theo Lôi Phong*, làm việc tốt không để lại danh tính, lâu vậy rồi vẫn chưa tìm tới cửa."

*Lôi Phong: Một chiến sĩ cách mạng của TQ, thường được ví như người có tinh thần cống hiến quên mình.

Liêu Hàng vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Dù sao không có việc gì là tốt rồi."

Liêu Hàng vừa đi không bao lâu thì Diệp Vọng đến, nhưng vì trường quay hôm nay là ở trong nhà nên Diệp Tứ không có cách nào kêu người chuẩn bị cho hắn một khu nghỉ ngơi tư nhân được – dù sao diện tích không đủ lớn.

Chỉ có thể lấy lui làm tiến mà kê một bộ bàn ghế.

Thư Thời nhìn cảnh này cảm thấy đại mỹ nhân thật sự quá xét nét, có điều oán thầm thì oán thầm, nhìn thấy người ta cậu vẫn rất vui vẻ.

Dù sao hôm qua đại mỹ nhân cũng vừa mới mời cậu ăn bánh ngọt đó.

Sáng nay chỗ bánh ngọt hôm qua dư lại còn được đưa tới phòng cậu. Mặc dù đã để qua một đêm nhưng hương vị vẫn rất ngon, không khác gì với bánh vừa làm xong.

Không biết tủ lạnh ở khách sạn hiệu gì mà hiệu quả giữ tươi tốt như vậy.

Nghĩ đến đây, Thư Thời vui vẻ vẫy tay chào hỏi đại mỹ nhân, Diệp Vọng chỉ gật đầu coi như đáp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!