Diệp Vọng giương mắt: "Nói."
Diệp Tứ nói đại khái: "... Sau khi kiểm tra, phát hiện người chụp ảnh là fan tư sinh* của Liêu Hàng, tình cờ chụp được tiểu tiên sinh. Sau đó fan tư sinh này bán ảnh chụp cho một tài khoản marketing. Tài khoản này dựa vào sự nổi tiếng của Liêu Hàng và giá trị nhan sắc của tiểu tiên sinh, thu hút được một làn sóng chú ý, chỉ trong vài tiếng đã có thêm hai triệu follow."
* Fan tư sinh aka Sasaeng fan: hiểu nôm na là fan cuồng, được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi làn sóng Hallyu. Mặc dù "sasaeng" phần lớn không được coi là người hâm mộ, nhưng nhiều nguồn vẫn gọi họ là "sasaeng fan". Sasaeng fan được mô tả như là một người hâm mộ cực độ, họ săn đuổi và xâm nhập sự riêng tư của thần tượng với nhiều cách thức đáng ngờ.
Diệp Vọng niết cuốn sách trong tay, giọng nói bình thản: "Hướng dư luận hiện nay như nào?"
"Vốn là muốn thu hút sự chú ý nên tài khoản marketing để mặc dân mạng bình luận cãi nhau. Hiện tại trên mạng có rất nhiều người mắng tiểu tiên sinh là đạp Liêu Hàng để trèo lên cao."
Diệp Vọng nhíu mày: "Chuyện này Liêu Hàng có nhúng tay không?"
"Không, cậu ta hoàn toàn không biết chuyện này."
Nghe vậy, Diệp Vọng đóng sách lại: "Rút hot search, xử lý sạch sẽ người và việc có liên quan."
Không thì hồ ly ngốc kia nhìn thấy có thể sẽ không vui.
Diệp Tứ lên tiếng đáp: "Đã hiểu."Sau khi nói chuyện với đạo diễn, Thư Thời rúc vào chăn bông, cảm thấy hơi ngột ngạt.
Thật ra cậu chỉ muốn ra ngoài ăn cơm, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Nếu chỉ cậu thì thôi, bây giờ còn dính tới cả Liêu Hàng, khiến anh cũng bị mắng theo.
Lúc này cậu cũng không biết phải ăn nói với Liêu Hàng thế nào.
Thư Thời bật rồi tắt màn hình điện thoại liên tục, tâm trạng cũng phập phồng theo.
Hồ ly thật buồn.
Ngay khi cậu đang băn khoăn không biết phải làm thế nào, Liêu Hàng gọi điện tới.
"Anh vừa quay xong, còn chưa kịp nói thêm với cậu. Đọc tin tức trên mạng chưa á?"
Thư Thời chột dạ: "Thấy rồi." Dù sao chuyện này cũng vì cậu mà ra, nếu không thì Liêu Hàng đã không bị mắng.
Phía dưới bài weibo kia, rất nhiều người mắng Liêu Hàng dựng chuyện.
Bên kia không biết là ai gọi anh, Liêu Hàng vội vàng đáp ứng, sau đó cấp tốc nói chuyện với Thư Thời.
"Bình luận trên mạng cậu xem thì xem, đừng để trong lòng. Anh ra mắt vài năm, không biết bao nhiêu lần ăn chửi rồi, giờ còn tốt chán. Đừng ủ rũ, tối đưa cậu đi ăn bữa to, coi như chúc mừng hai đứa ta cùng lên hot search."
Nghe vậy, Thư Thời xì một tiếng bật cười: "c*̀ng nhau bị mắng lên hot search là chuyện đáng để ăn mừng hả." Ngây thơ quá vậy.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Liêu Hàng, hẳn cũng không bị chuyện này làm ảnh hưởng, cậu coi như có thể hoàn toàn nhẹ nhõm.
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời mới thấy được tin nhắn Lâm Phi Huyền gửi cho mình ba phút trước, vẫn là giọng điệu biệt nữu kia.
[Cái đó, cậu giờ ổn chứ?]
Thư Thời vừa trả lời tin nhắn của cậu ta, vừa nghĩ, kỳ thật c*̃ng có duyên làm người một nhà đấy chứ.
Trước nhìn thấy mình bị mắng trên weibo, cậu thấy chán nản vì bên sản xuất yêu cầu đăng weibo đẩy nhiệt. Cậu thậm chí còn chẳng muốn tìm bừa cái cớ, chỉ tùy ý nói thẳng tôi không đăng.
Nhưng sau khi được những người này an ủi, cậu cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khiến cậu buồn đến thế.
Cậu trêu chọc vị ngôi sao biệt nữu kia xong thì tắt di động, định bật một bộ phim để xem.
Dù sao giờ cũng không có việc gì làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!