Chương 35: Nói xấu

Ngay khi Thư Thời đứng như trời trồng mặc người xử lý, bỗng nghe thấy giọng nói có chút không vui của đại mỹ nhân: "Đi dép vào."

Vốn Thư Thời đã hồi hộp sẵn, lại bị giọng điệu này làm cho hoảng sợ, bất giác làm theo lời của đại mỹ nhân.

Lúc Thư Thời xoay người tìm dép lê, Diệp Vọng mới nhìn thấy vết màu trắng do dán băng thời gian dài để lại trên mắt cá chân cậu, xung quanh đỏ lên vì bị gãi.

Nhìn qua rất nghiêm trọng.

Diệp Vọng giương mắt, cũng nhận ra phía sau lưng hồ ly ngốc cứng lại, động tác cực kỳ mất tự nhiên.

Gần như ngay trong phút chốc, hắn đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thôi vậy, hắn cũng chẳng thể chờ mong rằng hồ ly ngốc này đột nhiên trở thành hồ ly khôn được.

Chân Thư Thời vừa xỏ vào đôi dép bông, chợt nghe thấy giọng nói của đại mỹ nhân từ đằng sau: "Vết sẹo trên mắt cá chân này của em ——"

Thư Thời vội vàng xoay người, giọng nói run run: "Sao, sao vậy?"

"Rất đặc biệt."

"... Hả?" Thư Thời há hốc mồm.

Sao lại thế này?

Đại mỹ nhân như này là không phát hiện ra hả?

Cậu mở to hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân, lại chỉ nhìn được đôi mắt phượng vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như thường.

Có vẻ như là thật sự không phát hiện ra.

Thư Thời nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút chua xót.

Nhưng cảm xúc còn chưa kịp trào dâng thì bị giọng nói của đại mỹ nhân cắt ngang: "Ngày trước tôi từng nuôi một con hồ ly, trên chân nó cũng có một vết sẹo như thế này."

Trái tim Thư Thời lập tức dậy sóng: "Ồ, sau đó thì sao?"

Diệp Vọng bình thản ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trong phòng và chậm rãi nói: "Nó bỏ nhà đi rồi."

Thư Thời nuốt nước bọt, nghĩ thầm, không phải do anh có ý đồ bất chính à?

Diệp Vọng đưa mắt nhìn về phía mắt cá chân của Thư Thời: "Vết sẹo này từ đâu mà có?"

Thư Thời gãi gãi đầu, có lẽ là bởi vì hơi căng thẳng, giọng nói có chút ấp úng: "Có thể là do lúc nhỏ nghịch lửa vô tình bị bỏng." Thật ra thì cậu cũng chẳng biết nó từ đâu ra.

Diệp Vọng thu lại ánh nhìn, nhắm hờ mắt nói: "Con hồ ly mà tôi nuôi kia trời sinh nghịch ngợm, vết sẹo trên chân chắc cũng vì vậy mà ra."

Thư Thời: "!!!"

Cậu trừng trừng đôi mắt, có chút không thể tin được, hỏi ngược lại: "Nó nghịch ngợm á?!"

Diệp Vọng liếc cậu: "Đúng vậy, không chỉ nghịch mà còn ngu ngơ, lười biếng, thích gây sự."

Chẳng bao giờ ngoan ngoãn chờ, tu luyện cũng không chịu khó, còn có thể chẳng hiểu sao lại bị thương.

Thư Thời bực mình, đại mỹ nhân thế này là đang nói xấu cậu!

"Vậy anh còn nuôi nó làm gì?!"

Lúc này cậu đã quên béng nào sẹo nào vết, trong đầu chỉ xoay mòng mòng mấy câu "nghịch ngợm, ngu ngơ, lười biếng" của đại mỹ nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!