Chương 34: Thiết lập tính cách

Nghe Thư Thời nói, Trương Đồng Hâm trong lòng lo lắng. Chẳng cần biết hai người có phải loại quan hệ này hay không, nhưng khi ông chủ lớn biết mình bị người ta bàn tán sau lưng, hẳn sẽ không có chuyện gì tốt.

Vì thế hắn ta vội vàng giải thích: "Không phải, ý lời tôi nói vừa rồi không phải như vậy..."

"Quan hệ có thể dùng bữa cùng bàn ăn." Diệp Vọng không để ý lời giải thích của Trương Đồng Hâm, trả lời thẳng.

Lời vừa nói, tất cả mọi người trên bàn lấy làm kinh hãi.

Cứ thế nói trắng ra luôn à!

Này là điều có thể bọn tôi nghe sao!

Đạo diễn Lưu cũng trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ, vậy ra mục tiêu của Diệp tổng không phải Chương Thi Vân mà là Thư Thời?!

Chỉ có một mình Trương Đồng Hâm là có vẻ mặt khó coi vô cùng.

Thư Thời nghe vậy, hai mắt sáng lên, cảm thấy câu trả lời này của đại mỹ nhân thật hoàn hảo: "Đúng thế! Chúng tôi là hàng xóm, ăn cùng nhau nhiều bữa rồi!"

Nói xong cậu lại cười khanh khách: "Khi đó em còn thấy mình có triển vọng, vậy mà có thể ăn cơm cùng bàn với anh ha ha ha ha..."

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là quan hệ cùng bàn ăn kiểu này, sợ gần chết.

Đã nói rồi, nếu thật sự là loại quan hệ kia, sao có thể huỵch toẹt ra như vậy được.

Chỉ có điều hình như xuất thân của Thư Thời cũng không hề đơn giản, vậy mà có thể làm hàng xóm với đại lão như Diệp tổng...

Ặc, chỉ e rằng đây cũng là một tiểu tổ tông.

Giờ đây đạo diễn Lưu mới hiểu được mình đã ầm ĩ với một nhân vật lớn, vội vàng rót cho mình miếng nước uống cho bớt xấu hổ.

Vấn đề mà trong đầu Thư Thời chưa nghĩ ra đã được đại mỹ nhân giải quyết, đôi mắt cười híp lại. Cậu thấy mình nên đối xử với đại mỹ nhân tốt hơn.

Vì thế, cậu quơ đôi đũa trên bàn, gắp mấy món tôm càng cay, sò điệp, vân vân mà cậu thấy ngon vào trong bát đại mỹ nhân, rồi nhìn hắn với đôi mắt long lanh: "Mau ăn đi, mấy thứ này ngon lắm á!"

Diệp Vọng nhìn đồ ăn trong bát bị xếp thành một chồng núi nhỏ, im lặng vài giây.

Hồ ly ngốc này chẳng kén ăn chút nào nhỉ.

Hắn không có chút lòng nào để lãng phí thời gian ở chỗ này. Hắn vươn tay đè lại cái đầu lắc lư của Thư Thời, đứng dậy tạm biệt: "Lần này để tôi trả, mọi người tùy ý, chỉ có điều..."

Nói xong, ánh mắt hắn khẽ đảo qua một lượt: "Mong các vị sau này, cẩn trọng lời nói và hành động của mình hơn."

Khí chất lạnh lùng, bá đạo từ trong từ trong xương của Diệp Vọng có thể dọa sợ đám thương nhân kia, càng không nói đến những người trong phòng này.

Một đám người nghe được da đầu run lên, thở cũng không dám thở mạnh.

Sắc mặt Trương Đồng Hâm càng thêm xám xịt.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thư Thời chỉ cảm thấy đau đầu.

Tác dụng chậm của rượu tối qua quá mạnh.

Cậu xoa thái dương, suy nghĩ xem có nên xin phép đạo diễn cho nghỉ không, nếu không có khi đến phim trường cũng không diễn được mất.

Ngay khi cậu vừa rút điện thoại di động ra gọi cho đạo diễn, Tiểu Hiên đã đẩy cửa bước vào.

"Anh Thời, đây là canh giải rượu của khách sạn, anh mau uống đi."

Thư Thời nhấp một ngụm, chẹp chẹp miệng, thầm nghĩ, đầu bếp ở khách sạn này không tồi, canh giải rượu cũng có thể nấu ngon như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!