Thư Thời do dự vài giây giữa việc chuồn ngay tại chỗ và quay trở lại với đồ ăn, cuối cùng chọn thỏa hiệp... để cửa mở.
Đại mỹ nhân muốn đuổi theo thì mình cũng chạy không thoát, nhưng nếu cửa mở thì hắn cũng không thể ngang nhiên như vậy giữa thanh thiên bạch nhật... đúng không?
Diệp Vọng ngồi xuống chiếc ghế dài trắng mịn trong phòng khách, cảm thấy hơi khó chịu với chiếc ghế sô pha quá mềm mại. Nhưng hắn nghĩ đây là sở thích của con hồ ly ngốc kia, đành phải chịu đựng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn hồ ly ngốc đang từ từ đi tới, lại liếc nhìn cửa đang mở, cảm thấy có chút bất lực: "Lại đây." Tật xấu làm việc không đầu không đuôi này sao mãi chẳng chịu sửa, cửa cũng không đóng lại.
Thư Thời nghe tiếng đóng cửa cái "rầm", suýt chút nữa bị dọa sợ mà nhảy dựng lên.
Lúc này, nghe tiếng đại mỹ nhân thúc giục chẳng khác nào đang nghe bùa đòi mạng.
Trong lòng Thư Thời bất ổn, suy nghĩ loạn thành đoàn chạy qua trong đầu. Thậm chí cậu còn nghĩ nếu lát nữa trốn không thoát thật, liệu có thể bị đại mỹ nhân làm thành món hấp hay lột da làm thịt kho tàu không...
Nhưng khi cậu đến trước mặt đại mỹ nhân, chỉ thấy đại mỹ nhân nâng cằm lên, thản nhiên nói một câu: "Đến phòng bếp."
Thư Thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ còn cần cậu tự nhảy vào nồi nữa à!
Nhưng cậu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân, cuối cùng cũng cùng hắn chậm rãi đi vào phòng bếp.
Trên đường đi, Thư Thời ấp úng hỏi: "Có thể hấp được không?" Làm thịt kho tàu thì sẽ bị biến dạng đó.
Diệp Vọng nhướng mi, trừng cậu một cái lạnh lùng: "Muốn hấp? Lúc nãy không thấy em chủ động nhắc tới."
Thư Thời oan ức, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn hết lại, ai biết anh tìm đến cửa nhanh thế.
Cậu cũng chẳng thể nào tự dâng mình đến cửa rồi đề cử cách chế biến mình thế nào để nhìn đẹp mắt hơn, đúng chứ!
Sau khi tới phòng bếp, Thư Thời còn chưa kịp đi lấy nồi, chợt nghe thấy đại mỹ nhân nói với cậu một câu: "Ngồi xuống."
Thư Thời phản xạ có điều kiện ngồi xuống.
Sau đó, Diệp Tứ cầm hộp cơm trong tay đến bàn ăn. Hộp vừa mở, hai mắt Thư Thời cũng sáng lên.
Cậu ngửi được mùi của cá kho, thịt heo hấp và cả gà bó xôi hấp lá sen nữa!
*Cá kho
*Thịt heo hấp
*Gà bó xôi hấp lá sen
Thì ra hiện tại đại mỹ nhân không muốn ăn thịt cậu, hại câu lo lắng đề phòng lâu như thế.
Diệp Tứ vừa lấy đồ ăn ra vừa giải thích: "Tiên sinh của tôi muốn dùng bữa với ngài. Vừa khéo bác gái trong nhà có tay nghề khá ổn nên đã làm một ít. Hy vọng ngài không chê."
Ánh mắt Thư Thời dán chặt vào đồ ăn, nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không chê, không chê." Đồ Cô Hoạch Điểu làm cậu ăn cả đời cũng không chán!
Sau khi bát đũa dọn ra, Thư Thời vừa định cầm đũa thì bị đại mỹ nhân dùng đuôi đũa đập tay: "Đi rửa tay!"
Thư Thời rửa tay xong quay về thì Diệp Tứ đã chuẩn bị xong bữa ăn, lặng lẽ đứng ở một bên.
Cậu cũng rất tự nhiên cầm đũa lên bắt đầu ăn. Dù sao chỉ cần không phải ăn thịt cậu thì cậu ăn cái gì cũng rất vui!
"Kịch bản thế nào rồi?" Đến nửa bữa cơm, Diệp Vọng bỗng mở miệng hỏi.
Vừa nghe, Thư Thời ngẩn người, ra là đại mỹ nhân vẫn còn nhớ tới cậu.
Buổi đọc kịch bản hôm qua nhiều người như thế, đại mỹ nhân lại không nhận ra mình, cậu còn cho rằng đại mỹ nhân sẽ không nhớ chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!