Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản, qua một ngày là đến buổi khai máy của đoàn phim. Thời gian trống ở giữa, Thư Thời vốn tính hết rồi, cậu sẽ ngủ một giấc thật ngon. Dù sao theo cách nói của Trương Kỳ thì sau khi tiến tổ, có được ngủ đủ giấc hay không cũng là một vấn đề.
Vì vậy, cậu còn nói riêng với ông nội Thư, trước khi cậu tự tỉnh dậy không được đánh thức cậu, dùng con rối để đánh thức cũng không được.
Nhưng buổi sáng ngày hôm ấy, Thư Thời vẫn không ngủ được như ý muốn... Tiếng chuông di động chói tai đã đánh thức cậu.
Thư Thời mơ màng đưa tay ra khỏi chăn, nhận điện thoại. Đối phương hỏi cậu có phải chủ nhà của số 31, khu A Cẩm Uyển hay không.
Cậu cố gắng suy nghĩ với bộ óc đang ở trạng thái lơ mơ trong vài giây mới phản ứng lại được đấy là địa chỉ nhà cậu: "...À, vâng, tôi là chủ sở hữu. Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Thư Thời cũng chỉ nghĩ là bên bất động sản nhắc cậu trả phí tài sản(*) hoặc gì đó thôi, lại không ngờ câu kế tiếp của đối phương dọa cậu tỉnh cả ngủ.
(*): Chi phí vốn hay chi phí tài sản cố định (chi phí đầu tư
- capex) là số tiền mà công ty dành để mua, duy trì, hoặc cải thiện tài sản cố định, như nhà cửa, xe cộ, thiết bị hoặc đất. Nó được coi là chi phí đầu tư khi tài sản được mua mới hoặc khi tiền được sử dụng để kéo dài tuổi thọ hữu ích của một tài sản hiện có, chẳng hạn như sửa mái nhà.
"Tôi rất tiếc phải thông báo cho ngài về tin này. Trong quá trình kiểm tra sáng nay, nhân viên bảo vệ của công ty chúng tôi đã phát hiện cửa sổ của nhà ngài bị hư hỏng do người làm, hơn nữa nhìn qua tình hình tại hiện trường cũng không khả quan. Dự đoán ban đầu của chúng tôi là có khả năng có trộm đột nhập. Nếu ngài đang ở thành phố A, hy vọng ngài có thể sớm trở về kiểm tra tài sản, ước tính thiệt hại, rồi chúng tôi mới có thể báo cảnh sát càng sớm càng tốt."
Thư Thời nghe xong thì chết lặng.
Cái quái gì cơ? Trộm đột nhập?
Trước cậu không đóng cửa suốt một tháng cũng không có chuyện gì, sao giờ lại có người phá cửa sổ chứ...
Bên bất động sản nói tình huống khá nghiêm trọng, Thư Thời cũng không dám chậm trễ. Sau khi nghe điện thoại, cậu đã lập tức bật người dậy trên giường, thay đồ xong thì chạy tới khu biệt thự.
Sau khi tới hiện trường, Thư Thời nhìn cửa sổ bị tàn phá của nhà mình mà hoảng sợ.
Toàn bộ cửa sổ đã biến mất, chi tiết hơn thì là ngay cả khung cửa sổ bên trong cũng không thấy nữa.
Giống như bị cắt bỏ hoàn toàn vậy, chỉ chừa lại cái lỗ vuông cực lớn, trông rất... kỳ dị.
Thư Thời bỗng tò mò, không biết rốt cuộc tên trộm này đã làm như thế nào.
Đúng là mở rộng tầm mắt của hồ ly.
Sự im lặng của Thư Thời làm đại diện bất động sản đứng cạnh cúi đầu xấu hổ: "Khi sự việc xảy ra, nhân viên bảo vệ của công ty chúng tôi đã tuần tra những nơi khác. Sau đó, chúng tôi đã hỏi ý kiến những người dân gần đó, tiếc rằng nhà phía bên trái của ngài là nhà trống, hộ bên phải thì nói tối qua hắn đi họp qua đêm không ở nhà, nhà phía sau tổ chức tiệc tối lại không hề nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài.
Hơn nữa camera an ninh cũng không phát hiện người nào khả nghi."
Cậu nghĩ, ly kỳ thật, ai có thể lặng lẽ dỡ cả một cái cửa sổ lớn như thế đi chứ!
Thư Thời: "..." Lại càng kỳ lạ.
Nhưng mà sau khi kiểm kê tiền của, Thư Thời bối rối.
Vậy mà cậu chẳng bị mất gì cả.
Điều này thật sự làm hồ ly khó hiểu.
Phí công hủy cửa sổ nhà cậu, nhưng chẳng lấy một thứ gì đi, thậm chí đồ đạc cũng không bị xáo trộn. Rốt cuộc tên trộm này muốn gì chứ?
Vừa ý cửa sổ nhà cậu à? Cửa sổ nhà cậu c*̃ng không nạm vàng nạm bạc, trộm về thì làm được cái khỉ gì?
Nhưng bây giờ, cửa sổ bị phá cũng không thành vấn đề, lắp đặt lại là được.
Điều làm Thư Thời mệt não là sau việc này, xử lý chuyện cửa sổ rồi mấy thủ tục với bất động sản không thể xong trong hai hay ba ngày được.
Nhưng mai cậu sẽ bay đến thành phố S để quay phim mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!