All by Mos
Vẻ mặt Diệp Tứ quá mức ngạc nhiên khiến Thư Thời đang kéo ống quần của Diệp Vọng cũng nhịn không được phải nhìn qua.
Nhìn thấy cậu có cần phải giật mình như thế không? Cậu cũng đâu phải xác chết vùng dậy.
Trước khi Diệp Tứ hoàn hồn lại sau cú sốc, hắn đã thấy Thư Thời đang nửa đứng, hai chân trước túm lấy quần của ngài ấy, song song với động tác này là xoẹt một tiếng truyền đến tai Diệp Tứ, không cần nhìn cũng biết ống quần của ngài ấy chắc chắn đã bị xước rồi, có khi còn rách luôn.
Mà phản ứng của ngài ấy với việc này chỉ là quen thuộc túm lấy gáy của tiểu hồ ly, nhấc lên đặt qua một bên rồi nhìn qua ống quần của mình, nhàn nhạt buông một câu: "Bữa tối không có thịt." rồi tiếp tục đi tiếp.
Lúc Diệp Tứ đi ngang qua bên cạnh Thư Thời, lại thật sự có thể thấy ba chữ "không thiết sống" trên mặt hồ ly, khiến hắn hoảng hốt không biết không được ăn thịt là cực hình hay gì......
Hai người cùng bước vào phòng làm việc, sau khi báo cáo xong tiến độ dự án hiện tại, Diệp Tứ đóng tập tài liệu lại, nhịn một lúc lâu nhưng vẫn không chịu được hoi: "Thưa ngài, con hồ ly kia, ngài định... nuôi?"
Động tác của Diệp Vọng vẫn tiếp tục không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời với giọng điệu như vừa rồi giải quyết công việc: "Không, sau vài ngày nữa sẽ thả nó đi."
Dừng lại một chút rồi giải thích thêm một câu: "Nó bị thương lựa chọn ở bên cạnh ta, đây là nhân quả. Sau khi nhân quả kết thúc, ta cũng sẽ không làm những chuyện không cần thiết."
Nghe được những lời này, Diệp Tứ đỡ tài liệu trên tay, trong lòng cảm khái vô cùng: Lần đầu tiên trong một ngàn năm nhìn thấy ngài được một lần nhìn vào thiên đạo, thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu nhân quả. Thực sự là đã bị xã hội văn minh hiện đại ảnh hưởng quá lâu rồi.
Diệp Tứ tự cho rằng mình đã tìm ra câu trả lời thích đáng, đi ra ngoài ngang qua phòng khách, nhìn thấy Thư Thời đang ngồi ngay ngắn trên bàn trà đang dùng răng chọc ra hai cái lỗ trên quả táo, cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Mà trong phòng làm việc, Diệp Vọng, người đã nói chuyện như trên với cấp dưới, nghĩ đến tình huống bất thường lúc bôi thuốc cho hồ ly.
Rõ ràng là một con hồ ly bình thường, nhưng nó quá có tính người.
Hắn trầm ngâm suy tư một hồi, trở tay biến ra một cây gậy chọc mèo lớn.
Lúc này Thư Thời vẫn còn đang phân cao thấp với quả táo, cậu cũng không thật sự muốn ăn nó, nhưng cậu thật sự tức giận vì thịt của bữa tối nay đã bị cắt, vì vậy dùng cách này thể hiện sự kháng nghị của mình.
Diệp Vọng cầm cây gậy chọc mèo bước tới, rút quả táo đang chọc vào răng nanh của Thư Thời xuống, "Với hai chiếc răng nanh này của ngươi, có thể chọc thủng táo cũng không ăn được thịt."
Rõ ràng giọng điệu bình tĩnh, lời nói tường thuật khách quan, nhưng Thư Thời lại nghe ra ý tứ trào phúng trong đấy.
Thư Thời: ... Càng tức hơn.
Thấy Thư Thời trở mặt, Diệp Vọng nghĩ ngợi, đưa ra đề nghị: "Hay là, ta giúp ngươi nhổ hai cái răng nanh này luôn?"
Thư Thời: ......
Tôi quả thật không phải người, nhưng anh chắc chắn là chó.
Diệp Vọng bỏ qua tiếng kêu thảm thiết đột ngột của hồ ly trước mặt, trực tiếp duỗi tay ra đóng miệng cậu lại, sau đó cầm lấy cây gậy chọc mèo trước mặt, đề nghị nói: "Đến chơi?"
Thư Thời nhìn cây gậy chọc mèo trên tay hắn, lại nghĩ đến thức ăn cho chó mà Cô Hoạch Điểu mua hôm qua, nhất thời ngay cả tức giận cũng không có sức.
Tại sao trong mắt mấy người và chim này, cậu có thể là chó, là mèo, nhưng không thể là hồ ly sao?
Diệp Vọng thấy Thư Thời quay mặt đem mông chổng vào mặt mình, không nói nữa, trực tiếp đung đưa cây gậy chọc mèo lên xuống trước mặt Thư Thời.
Mà Thư Thời sau khi nhìn qua liền tiếp tục xoay người, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Vọng trêu chọc một hồi không thấy có tác dụng, nghĩ ngợi xong liền tăng thêm điều kiện: "Nếu biểu hiện tốt, có thể được ăn thêm."
Đôi tay nhọn trên đầu Thư Thời giật giật, vô thức gập lại.
Chỉ cần được ăn thêm, hy sinh chút tôn nghiêm thì không có gì là không thể.
Vì vậy, Thư Thời duỗi hai chân trước ra, chạm vào cây gậy chọc mèo, thể hiện chút thành ý cực kỳ muốn ăn thịt tối nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!