Thư Thời bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cùng lúc như vậy, giờ cũng không thể quay đầu lẻn ra ngoài. Cậu nhắm mắt lại, dằn mình nhẫn tâm.
Vĩnh biệt, thể diện của tui.
Vì vậy, trước mắt bao người, tất cả mọi người nhìn Thư Thời tiến lên từng bước hình chữ T, tư thế không tự nhiên khiến Liêu Hàng không khỏi bật cười thành tiếng.
Giây tiếp theo, Liêu Hàng ngay lập tức nhận được ánh mắt từ phía chủ vị, chợt dựng tóc gáy, thẳng lưng. Khóe miệng anh vừa rồi còn giương lên giờ cũng không dám động đậy.
Thư Thời vừa di chuyển chậm rãi vừa giải thích: "Ngại quá, vừa rồi tôi không cẩn thận trẹo mắt cá chân." Tuy chính cậu cũng chẳng biết trẹo kiểu gì ra được bộ dáng như quỷ thế này nhưng ít nhất cũng đã rặn ra được một lý do.
Thư Thời cứ thế đi tới phía trong cùng của bàn hội nghị. So sánh giữa chỗ góc khuất nhất với chỗ đối diện trung tâm, Thư Thời chọn vế trước không chút do dự.
Thấy thế, lông mày Diệp Vọng khẽ nhếch lên.
Vất vả mãi mới ngồi xuống được, Thư Thời nghĩ đến khẩu trang trên mặt mình, do dự hai giây rồi cùng tháo xuống.
Cậu có tư tâm không hề muốn tháo khẩu trang trước mặt đại mỹ nhân, nhưng nếu không tháo thì lát nữa khi nói chuyện sẽ rất kỳ.
Sau khi tháo khẩu trang, vài ánh mắt nóng rực trên bàn hội nghị nhìn qua, nhưng ngại nhà đầu tư ở đây, không ai dám lên tiếng trêu chọc.
Mặc dù biết Thư Thời bị trẹo chân có thể là cái cớ cho sự đến muộn, nhưng đạo diễn sợ bên đầu tư sẽ tức giận nên vẫn nói vài câu tượng trưng: "Tiểu Thời, sao cậu đến muộn thế?"
Nghe vậy, Thư Thời mở to mắt nhìn sang, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ ngờ vực: "Muộn rồi ạ?"
Cậu còn tưởng bản thân đến sớm, vậy mà mọi người đều có thói quen đến sớm?
Đây có phải một quy ước thành thông lệ gì không? Thật sự làm cho hồ ly khó hiểu mà.
Đạo diễn nhìn bộ dạng không biết ăn năn của cậu, còn muốn nói thêm hai câu, lại không ngờ người đàn ông trên ghế chủ vị sẽ mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm, nghe không ra mừng giận: "Vẫn chưa muộn, thời gian vừa đúng."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người trên bàn hội nghị ngoại trừ Thư Thời lập tức trở nên kỳ quái. Thật con mẹ nó chứ thời gian vừa đúng, mọi người ngồi trên bàn đợi ít nhất nửa tiếng.
Tuy thế, nghe qua có vẻ tính tình nhà đầu tư mới này khá tốt?
Mà Thư Thời đã quen với cách nói chuyện của đại mỹ nhân nghe vậy lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc đại mỹ nhân nói lời này không có giận, hẳn mình quả thật tới đúng lúc.
Còn may còn may, không muộn.
Nếu ông chủ mới không ngại, đạo diễn đương nhiên c*̃ng không nhiều lời thêm.
Mà Trương Đồng Hâm ngồi đối diện Thư Thời lúc này đang cúi đầu xem kịch bản, ánh mắt mang chút suy nghĩ khác lạ.
Đọc kịch bản có nghĩa là những người sáng tạo chính trong đoàn tập hợp lại với nhau để nghiên cứu, từ đó hiểu sâu hơn về kịch bản.
Phần đầu nghiên cứu là về những cảnh của Liêu Hàng. Trong lúc ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Liêu Hàng, Thư Thời bí mật kéo tay áo của Chương Thi Vân bên cạnh, thấp giọng hỏi khi bên kia nhìn sang: "Chị Thi Vân, chị có mang băng cá nhân không ạ?"
Hai chân cậu đang đặt dưới bàn hội nghị, tạm thời an toàn, nhưng cậu không thể cứ không đứng dậy được.
Nhưng ai bảo cậu học nghệ không tinh, mấy thủ thuật che mắt cũng không học được. Hơn nữa cho dù cậu có học được thật thì cũng khó mà gạt được lão yêu quái đã sống nhiều năm như đại mỹ nhân với chút tài mọn này.
Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dùng biện pháp vật lý để che đi.
Thư Thời cảm ơn xong thì đỡ bàn hội nghị, khó khăn duỗi nửa thân trên, đồng thời đưa tay xuống gầm bàn dán băng cá nhân vào mắt cá chân.
Diệp Vọng thấy một cảnh này, hai mắt lóe lên.
Đúng là hồ ly ngốc mà hắn nuôi. Tình huống như này mà ngay cả việc giả bộ đánh rơi đồ rồi nhặt lên cũng không biết dùng.
Dạng hồ ly ngốc như thế không nói, sao dạng người cũng chẳng tiến bộ chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!