Trợ lý nhiếp ảnh bị Diệp Vọng hỏi như vậy, lại nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, run rẩy nói: "Không... tôi không biết."
Vừa nói xong, trợ lý cảm thấy nhiệt độ toàn bộ hành lang đều giảm xuống, vẻ mặt của người đàn ông trước mặt cũng thay đổi, như thể đang nhìn một vật chết.
Trợ lý ngồi dưới đất sợ tới mức co người lại.
"Nhìn ta."
Nghe vậy, vốn trợ lý sợ gần chết, ánh mắt lại bất giác nâng lên nhìn lên trên, đối diện với người đàn ông nọ.
"Nói cho ta biết, người trên màn hình máy tính là ai?"
Lúc này trợ lý nhìn về phía Diệp Vọng nhưng con ngươi không có tiêu điểm, ánh mắt còn có chút mờ mịt, mở miệng nói: "Tôi... tôi thật sự không biết đó là ai, tôi chỉ là một trợ lý nhiếp ảnh gia nhỏ, bình thường giúp vận chuyển đồ đạc mà thôi..."
Diệp Tứ đã kiểm tra máy tính ngay khi Diệp Vọng mở miệng nói, lúc này bước tới báo cáo: "Máy tính đã bị hỏng, màn hình không thể chuyển động, không nhìn thấy mặt của người trong ảnh, cũng không thể xem những ảnh khác."
Trợ lý sau khi trả lời xong, đã hôn mê bất tỉnh từ sớm.
Diệp Vọng mở cửa phòng Studio 7, lúc này không có ai bên trong, ngay cả đèn cũng đã tắt hết, trợ lý này là người cuối cùng đi ra.
Diệp Vọng mím môi, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Điều tra."
Tâm trạng Cô Hoạch Điểu gần đây không tốt lắm, ngay cả chơi mạt chược cũng không vui vẻ như trước.
Vị đại nhân mà bà phục vụ gần đây tâm tình càng ngày càng xấu hơn, bà sợ bản thân sẽ có một ngày vào rồi không thể ra được nữa.
Hôm nay, sau khi Cô Hoạch Điểu vào nhà nhìn về hướng phòng khách theo thói quen, bên trong vẫn như dự kiến, không có vật sống nào.
Cô Hoạch Điểu thở dài, "hôm nay lại là một ngày bình thường lo lắng cho mạng nhỏ của tôi."
Thoáng nghĩ, bà thà rằng tiểu hồ ly kia chưa bao giờ tới.
Trước kia, tiên sinh nhìn thì lạnh lùng, nhưng ít ra cũng vì ở trong xã hội hiện đại lâu ngày, trên người nhuốm màu trần tục, tuy không có nhân khí nhưng ít nhất còn có chút sinh khí.
Hiện tại tiểu hồ ly đi rồi, chút sinh khí trên người tiên sinh cũng biến mất.
Tiểu tiên sinh đã rời đi nhiều ngày như vậy. Mặc dù tiên sinh không nói nhưng bà vẫn làm hai phần cơm tối, chẳng qua phần trên bàn nhỏ không hề động tới, đợi bữa tối nguội lạnh rồi mới ném ra ngoài.
Thường ngày tiên sinh ăn xong cơm tối cũng không đợi ở phòng khách nữa mà về thẳng phòng làm việc hoặc phòng ngủ chính, TV trong phòng khách cũng không hề bật lên.
Nhưng Cô Hoạch Điểu không ngờ là hôm nay tiên sinh ăn xong cơm tối vẫn theo thường lệ trở về phòng làm việc, nhưng không lâu sau lại đi ra, trên tay còn cầm quyển sách.
Sau đó bước thẳng đến chỗ sô pha ngoài phòng khách cầm đọc, vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Thậm chí lúc đọc sách còn thỉnh thoảng liếc nhìn ổ hồ ly trống rỗng.
Ổ hồ ly kia mỗi ngày bà đều dọn dẹp theo lệnh của tiên sinh.
Cô Hoạch Điểu nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi lo lắng. Tiên sinh như này chắc không phải là... kìm nén lâu quá rồi chứ?
Sau khi Thư Thời chụp poster xong trở về, tiếp tục ngồi chồm hổm trong nhà, định bụng cứ ngồi vậy đến khi đoàn phim bắt đầu khai máy, rời khỏi thành phố A, ra ngoài thư giãn.
Nhưng ngày hôm sau, lúc cậu rời giường mở tủ quần áo lại gặp vấn đề. Tủ quần áo của cậu phần lớn là áo phông, quần yếm, áo khoác, một số là do chính cậu mua và một số là ông nội tiện tay làm cho cậu.
Mấy bộ này mặc khá thoải mái, bản thân cậu cũng không quan tâm đến việc phối đồ linh tinh nên bao năm rồi vẫn vậy.
Nhưng cậu đã không ít lần bị Trương Kỳ nhắc nhở vì chuyện này, giục cậu mua mấy bộ quần áo đẹp mắt, hợp thời chút. Chưa kể đến những nhãn hiệu cao cấp, ít nhất cũng phải có thương hiệu, để tương lai khi gặp người khác, cậu sẽ không bị đánh giá thấp.
Thư Thời nhìn tủ quần áo của mình, nghĩ đến ngày mai xem kịch bản, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài đi dạo mua quần áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!