Cảnh tượng trước mặt khiến Thư Thời trợn tròn mắt.
Trong phòng ngủ chính, đại mỹ nhân đang đứng giữa nền nhà trống quay lưng lại về phía cậu, trên đầu dần mọc ra cặp sừng, tiếp theo đó, quần áo vỡ vụn, cơ thể cũng dần dần lớn hơn. Đây rõ ràng không phải một nhân loại.
Theo thân hình của Diệp Vọng biến đổi, huyết tinh và sát khí cũng trở nên nồng nặc. Thư Thời có cảm giác dường như mình đang ở trong một luyện ngục đẫm máu nào đó.
Cậu nhìn biến hóa của đại mỹ nhân, trong lòng thất thố.
Còn bàng hoàng nghĩ: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra... Đại mỹ nhân không phải là nhân loại sao... Vì sao lại biến thành như thế...
Dường như nhận ra ánh nhìn chăm chú từ ngoài phòng, mãnh thú vốn đang đưa lưng về phía Thư Thời chợt quay người lại, đôi mắt đỏ tươi chạm phải ánh mắt của Thư Thời.
Đối diện với cảnh tượng đáng sợ cùng sát khí đặc quánh đè ép khó thở, trong đầu Thư Thời trống rỗng, lại bị hoảng sợ bởi cái liếc mắt kia, lông tơ trên người hồ ly đều dựng đứng cả lên. Cậu theo bản năng vọt ra ngoài, không để ý đến chuyện gì khác nữa.
Bản năng sinh học sâu trong DNA nói với cậu, nếu không chạy nhất định sẽ bị ăn, đến vụn xương cũng không còn sót.
Trong cơn khủng hoảng và nỗi sợ bị ăn thịt, Thư Thời không dừng lại, nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ phòng khách, chạy về nhà mình, đóng sầm cửa. Sau đó, cậu dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không ngừng thở hổn hển.
Nói thật là bây giờ cậu vẫn hơi mơ hồ.
Nhưng chóp mũi Thư Thời lại ngửi thấy mùi huyết tinh hẵng còn lưu lại trên thân. Điều này nhắc nhở cậu, tất cả chuyện xảy ra ban nãy đều không phải là mơ.
Vừa rồi, khoảnh khắc bị cái liếc mắt kia lia tới, cảm giác suýt chút mất mạng như vẫn còn sống động ngay trước mắt.
Đại mỹ nhân không chỉ không phải nhân loại, mà còn là đại yêu hung bạo tàn ác.
Mặt người thân cừu, trên đầu có sừng dài, dưới nách có mắt...(*)
Những đặc điểm này khiến cho Thư Thời nghĩ ngay đến những gì cậu đã thấy trong sách tranh khi vẫn còn nhỏ... Thao Thiết.
Ngoài khả năng có thể cạnh tranh với Thanh Long về giá trị vũ lực, một đặc điểm khác của Thao Thiết là... háu ăn.
Thư Thời hốt hoảng về phòng, vùi cả người mình trong chăn bông, sau đó biến về hình người.
Ánh nhìn từ cặp mắt đỏ tươi kia dường như vẫn còn hiện hữu trong tâm trí. Thư Thời quấn chặt chăn bông nhỏ của mình, cảm giác bản thân đã bị lừa, trong lòng vừa tủi thân vừa căm phẫn.
Đại mỹ nhân là mãnh thú háu ăn như thế, chẳng lẽ chỉ đơn giản là nuôi mình được sao!
Hai ngày trước hắn vẫn còn ôm mình nói nhẹ, lúc ấy mình còn mừng khấp khởi trong lòng vì được đại mỹ nhân cưng chiều. Kết quả là sao, hắn muốn nuôi mình cho béo rồi làm thịt!
Chẳng trách lại cho mình ăn thịt bò, sườn cừu, làm đủ các loại thức ăn ngon. Lúc này, hồ ly nhỏ mới hiểu, tất cả đều là do có ý đồ khác.
Như trên bản tin đã nói, chê thịt cậu không ngon, thế nên mới cho cậu ăn nhiều đồ ăn, muốn từ thịt hồ ly bình thường thành thịt hồ ly có vị thịt bò đúng không.
Thư Thời càng nghĩ càng giận.
Mệt cho cậu còn thật lòng lo lắng sợ đại mỹ nhân bị ăn thịt, kết quả thì ngược lại! Bản thân suýt chút nữa đã thành một món trên bàn ăn của đại mỹ nhân rồi!
Ông nội luôn nói lòng người hiểm ác, nhưng bây giờ mới thấy, lòng yêu quái lại càng hiểm ác hơn!
Gần đây linh lực trong cơ thể Diệp Vọng dao động quá lớn, tuy không biết tại sao nhưng hắn vẫn biến về nguyên hình để ngăn chặn linh lực không an phận trong cơ thể.
Có thể là quá lâu không về lại nguyên hình, hoặc do thú tính của nguyên hình đã bị đè ép một thời gian dài. Tối hôm qua, khi hắn vừa biến về lại có vài giây bị mất ý thức, không cẩn thận để lộ một tia uy áp.
Không biết hồ ly ngốc trong phòng khách có bị dọa hay không.
Hắn nghĩ vậy, đi từ phòng ngủ chính đến phòng làm việc, cầm mấy túi đồ ăn vặt định trấn an hồ ly ngốc kia một chút, nhưng không ngờ rằng ổ hồ ly trong phòng khách lại trống không.
Môi Diệp Vọng mím thành một đường, cũng không còn lo lắng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!