Chương 24: Phá vỡ

Lúc Thư Thời cầm theo bánh đậu đỏ, nước đường, bánh hoa mai với thức ăn cho chim trở về nội thành cũ thì đã gần giữa trưa.

Cậu đi vào trong ngõ với một đống đồ, thỉnh thoảng chào hỏi hàng xóm. Khi gần đến nhà, cậu còn gặp con dâu của hàng xóm đối diện, cách ăn mặc của cô không khác Cô Hoạch Điểu là bao, cả người ăn vận đẹp đẽ.

Cậu mỉm cười chào đối phương rồi đi hai bước đến trước cửa nhà mình. Sau khi tiến vào cửa lớn, đi qua bức tường bình khắc phù điêu(*) ở cổng, lại đi qua cửa thùy hoa(**) rồi mới đến nội viện.

Vừa vào đến nội viện, Thư Thời liếc mắt một cái đã thấy được ông lão đang phơi nắng dưới mái hiên.

Tóc muối tiêu, khuôn mặt trông chỉ khoảng 50-60 tuổi, trong tay cầm cái quạt hương bồ, nhắm mắt nằm trên ghế phơi nắng.

Ngoài hiên treo một chiếc lồng chim, bên trong là con chim họa mi múp míp, lông ở mắt màu trắng nhìn rất nổi bật cùng với con ngươi đen láy lúng liếng. Thấy được gói thức ăn cho chim to trong tay Thư Thời thì nó hót lên mấy tiếng, âm thanh ba dài một ngắn.

Thư Thời nhìn con chim mập kia, thầm nói: cứ ăn mãi rồi sẽ có ngày vỡ bụng cho coi.

Nhưng cậu quyết định không nói ra điều này.

Khi nghe thấy động tĩnh, ông lão mở mắt, ngồi dậy.

Thư Thời xách đồ tiến lên: "Ông nội, cháu mua đồ về rồi đây."

Nghe vậy, ông lão phất tay, một cái bàn gỗ vuông nhỏ xuất hiện trước mặt: "Nào, ăn trước đã rồi nói sau."

Thư Thời đặt thức ăn trên tay xuống bàn, sau đó quen thuộc mở lồng chim ra, cho Tiểu Nhị đang không ngừng kêu gào ăn.

Sau khi hai người một chim đều đã ăn no, ông nội Thư mới lại lắc cái quạt hương bồ, hỏi Thư Thời: "Bạn mới của cháu kia là người hay yêu?"

Thư Thời ngồi trên xích đu trong viện, hai chân cách một khoảng so với mặt đất lắc lư: "Là nhân loại, chỉ có điều hình như áp lực công việc của anh ấy khá lớn, hoa cỏ cháu đặt dưới nệm anh ấy đều không có tác dụng."

Nghe đến đây, ông nội Thư nhướng mi liếc cậu: "Sao cháu có thể không xin ý kiến người ta đã đặt đồ dưới nệm như thế rồi, rất bất lịch sự."

Thư Thời xua tay: "Không đâu, cháu với anh ấy chẳng phân chia hẹp hòi như vậy."

Thấy cậu nói vậy, ông nội Thư cũng không tiếp tục hỏi nữa mà nói sang chuyện khác: "Trước kia chẳng phải đã đưa cho cháu một bản Thanh Tâm Kinh để học rồi à?"

Thư Thời mắc tại sao ông nội lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng lại có chút chột dạ.

Ông nội Thư vừa thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu ra, tức giận nói: "Chắc chắn là chưa hoàn thành, không thì cũng quên rồi. Chương thứ hai của Thanh Tâm Kinh có tác dụng giúp ngủ ngon và xoa dịu thần kinh, cháu thật sự rất đáng xấu hổ khi còn quay lại hỏi ông."

Thư Thời im lặng, chột dạ sờ sờ mũi, sau đó hỏi: "Thế Thanh Tâm Kinh kia đâu ạ?"

Ông nội Thư nhắm hai mắt, lại nằm xuống: "Lần trước cháu chuyển nhà ông để trong hành lý."

Thư Thời: "..." Vậy mà còn hối mình đi một vòng lớn như thế, rõ ràng là cố ý sai vặt mình mà...

Sau khi biết mình bị lừa, Thư Thời không vui, nhổ một cây rau nhỏ trong sân cho vào túi ni lông, còn làm hỏng mấy cây rau mầm trong vườn.

Ông nội Thư quý trọng nhất là rau, thấy vậy thì thổi râu trừng mắt nhìn: "Nghịch đủ rồi thì nhanh về nhà đi, đừng có làm hại rau của ông!"

Thư Thời lúc này mới sảng khoái, "Cháu không hiểu, ông không phải yêu quái ăn rau, sao lại trồng nhiều rau thế?"

"Trẻ con biết cái gì? Cái này gọi là tu thân dưỡng tính."

Sau khi đi về với một túi nhựa đựng rau, Thư Thời đã gặp rắc rối, nên làm gì với rau này bây giờ? Chẳng lẽ mình luộc nó lên?

Nhưng nhà bếp của mình còn chưa từng dùng, hơn nữa còn phải bật lửa. Chỉ có rau xanh cũng không ăn được, phải mua gạo và thịt về nấu.

Nghĩ đến lại thấy rắc rối.

Sau khi nghĩ xong, cuối cùng Thư Thời mở tủ lạnh nhà đại mỹ nhân ra, cho rau vào cùng với đống đồ Cô Hoạch Điểu đã mua, tính lừa qua cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!