Chương 20: Khôi phục

Hôm sau, Thư Thời dậy rất sớm, sờ sờ phía bên dưới chăn nệm mềm mại, cảm nhận được v*t c*ng hình chữ nhật phía dưới mới yên tâm.

Trước đó, Trương Kỳ đã dặn cậu không được mất liên lạc quá lâu, hơn nữa bản thân cậu cũng sợ mình sẽ bỏ qua thông báo quan trọng nào đó, nên đã đánh liều mang điện thoại đến chỗ đại mỹ nhân, cắt ở một góc của cái ổ, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét vào.

Này là thừa dịp đại mỹ nhân chưa ra khỏi phòng ngủ, Cô Hoạch Điểu vẫn đang trong bếp, Thư Thời nhanh chóng lấy điện thoại ra liếc thử. Không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, tuyệt.

Chợt Thư Thời nghe được tiếng bước chân thong thả nên vội vàng nhét điện thoại về chỗ cũ, chạy nhanh ra khỏi ổ, nhảy lên người Diệp Vọng vừa mới đi ra khỏi hành lang.

Đôi mắt Diệp Vọng hãy còn sót lại chút suy tư, đột nhiên bị Thư Thời nhảy vào như vậy, thân thể cứng đờ trong chốc lát, tiếp được cậu rồi ôm lấy theo bản năng.

Thư Thời cọ cọ cổ áo vest của đại mỹ nhân, nhưng không được bao lâu đã bị xách xuống dưới.

"Không biết nặng nhẹ, không biết lớn nhỏ*." (*vừa liều lĩnh vừa bất lịch sự)

Đây là dạy bảo Thư Thời theo đạo.

Nhưng mấy lời này bình thường đối với Thư Thời cũng chỉ lọt vào tai trái rồi đi ra tai phải mà thôi, không để trong đầu. Lần nào đại mỹ nhân cũng nói thế lại chưa bao giờ ngăn mình nhảy lên.

Loài người đúng là một sinh vật nói một đằng làm một nẻo.

Sau bữa tối, thừa dịp đại mỹ nhân ra ngoài, Cô Hoạch Điểu lại không có trong phòng khách, Thư Thời giấu điện thoại vào trong lông trước ngực rồi lại nhảy ra khỏi cửa sổ.

Cậu còn chưa ký hợp đồng với đoàn làm phim đâu.

Sau khi về nhà, cậu biến trở lại hình dạng con người, hẹn thời gian gặp mặt với Trương Kỳ, đến trước cửa Kim Thượng Entertainment.

Điều Thư Thời không ngờ là Trương Kỳ không phải là người duy nhất trong văn phòng mà Lâm Phi Huyền cũng ở đây.

Lúc này, Trương Kỳ còn đang nói chuyện điện thoại với người khác. Lâm Phi Huyền vẫn như trước, ngồi nghịch di động trên ghế sô pha. Sau khi Thư Thời bước vào cậu ta cũng chỉ ngẩng lên một cái rồi thôi, không nói gì.

Tuy vậy, lúc cậu ta vừa ngẩng đầu đã làm Thư Thời kinh ngạc. Trên mặt đối phương nhiều màu khác nhau, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ. Má phải xanh bầm, ngay cả khóe miệng cũng rách.

Bộ đi đánh nhau à?

Bởi hơi tò mò, Thư Thời không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nhưng có lẽ vì tâm trạng đang không tốt, Lâm Phi Huyền thấy dáng vẻ xem xét của Thư Thời thì liếc mắt trừng cậu một cái, giọng điệu hung ác: "Sao? Muốn cười nhạo tôi à?"

Thư Thời nhíu mày, hỏi ngược lại: "Tôi cũng chẳng biết cậu làm ra việc gì đáng cười để cho tôi cười nhạo đâu đấy?"

Lâm Phi Huyền: ... Mẹ nó, tên nhóc này nhìn thì mềm mềm mà cái miệng lại không phải dạng vừa!

Thư Thời nhìn thấy hai mắt cậu ta đều trừng ra ngoài, cũng chẳng thèm trêu chọc, đến thẳng chỗ Trương Kỳ chờ.

Sau khi Trương Kỳ cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Lâm Phi Huyền trước rồi mới nhìn Thư Thời: "Tiểu Thời, anh Lâm của cậu dạo này không khỏe, cậu đừng để trong lòng."

Thư Thời "Vâng!" một tiếng coi như trả lời, không mấy để ý: "Anh Trương, vậy còn hợp đồng thì sao?"

Trương Kỳ lấy hợp đồng ra, nhưng không đưa cho cậu ngay.

"Tiểu Thời, trước khi ký hợp đồng, anh muốn hỏi cậu rõ ràng một chuyện."

Thư Thời nhíu mày: "Chuyện gì thế?" Chẳng lẽ đoàn phim đổi ý?

Trương Kỳ nói chậm rãi: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Đoàn phim đã xác định là cậu rồi, nhưng lại thấy ngoại hình cậu quá mức ưu tú, sợ lúc đó ảnh hưởng đến sự phát huy của nam nữ chính. Chuyện này cậu hiểu chứ?"

Thư Thời gật đầu.

Điều này thì cậu đã biết từ hôm thử vai rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!