Sau khi thử vai, Thư Thời xoay người bước ra khỏi phòng, mà sau khi hỏi xong nhà sản xuất và đạo diễn cũng ghé đầu thì thầm với nhau.
Thật ra Thư Thời không muốn nghe đâu, nhưng ai bảo tai quá thính, lời nói tự động chui vào tai.
"Tôi cảm thấy cũng ổn, ngoại hình đẹp, diễn xuất cũng tốt, sao không được?" Đây là giọng của nhà sản xuất.
"Nhưng vấn đề là cậu ta đẹp quá! Đẹp như thế, mọi người chỉ xem nam thứ, ai còn để ý đến nam nữ chính của phim nữa, đến lúc đấy nam nữ chính khác gì thứ đâu, đây là đầu đuôi lẫn lộn!" Lời này của đạo diễn.
"... Tôi nói ông cổ hủ quá đấy, phim sợ nhất là gì, là không nổi tiếng! Khuôn mặt như thế, chỉ cần thả ra ngoài, ít nhiều cũng có fan ngoại hình chạy tới, đến lúc đấy cậu ta hot lên, phim cũng ra khỏi vòng, chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim luôn à..."
Đóng cửa lại, Thư Thời chậm rãi bước ra ngoài, đeo lại khẩu trang.
Mấy người đứng bên ngoài nhìn thấy cậu đi ra đều cố gắng soi mặt cậu, như kiểu muốn xuyên qua lớp khẩu trang kia nhìn khuôn mặt thật.
Mặc dù đeo khẩu trang, cũng không nhìn thấy toàn bộ, nhưng chỉ đôi mắt Thư Thời lộ ra ngoài cũng đủ hấp dẫn mắt nhìn, nốt ruồi lệ chí màu đỏ ở khóe mắt, đẹp đẽ, quyến rũ người ta.
Nhưng đối lập trong đôi mắt mê hoặc đến vậy của Thư Thời lại là một mảng sạch sẽ và trong sáng.
Thư Thời đi thẳng tới thang máy, bấm nút.
Im lặng một lúc, cậu lấy di động ra gọi cho Trương Kỳ. Vừa kết nối cuộc gọi, phía đầu kia truyền đến tiếng ồn ào dồn dập, dường như không hề yên ổn.
Nhưng không lâu sau, tạp âm yên tĩnh đi nhiều.
"Tiểu Thời, thử vai thế nào?" Trương Kỳ cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh hòa ái, không khác bình thường, nhưng Thư Thời vẫn nghe được sự mệt mỏi trong lời nói của hắn.
Thư Thời mím môi, báo cáo tóm tắt với Trương Kỳ: "... Em diễn màn 3 của cảnh 42, lúc nam thứ bị từ chối. Sau đó sản xuất và đạo diễn hỏi em mấy câu... Cũng không biết là qua được hay không." Đại khái chắc không được rồi, nhưng câu này cậu không nói ra.
Nghe Thư Thời nói vậy, tâm trạng phiền muộn của Trương Kỳ cũng tốt hơn một chút: "Sau khi diễn xong rồi cậu cũng không cần lo lắng việc gì nữa, yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi. Đợi đến khi phía đoàn phim có kết quả là được, thời gian này cậu vất vả rồi."
Trương Kỳ nói xong, trong lòng Thư Thời có chút chua xót, cậu hạ mắt nhìn cạnh cửa thang máy, nhỏ giọng uyển chuyển nói với Trương Kỳ: "Không vất vả, nhưng anh Trương à, em cảm thấy... có khi lần này em không qua được..." Giọng điệu của đạo diễn nói về ngoại hình của cậu, 8 phần là không chấp nhận được, còn lại 2 phần là thiện cảm mà ông đối với cậu.
Trương Kỳ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó bật cười một tiếng. Đây là nụ cười đầu tiên của hắn sau một loạt mấy thứ tồi tệ của ngày hôm nay.
"Làm gì có người diễn viên nào đã thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu. Đường còn dài, lần này không được thì còn lần sau, không cần gấp gáp."
Sau khi cúp máy, tâm trạng Thư Thời tốt hơn một chút.
Dường như Anh Trương không quan tâm kết quả lắm, vậy thì mình cũng không cần có áp lực quá lớn cho bản thân.
Cậu đã cố gắng hết sức, không làm... chính mình thất vọng.
Sau thứ sáu là đến cuối tuần.
Là chủ tịch, Diệp Vọng chưa bao giờ cần tăng ca vào cuối tuần. Bình thường hắn không xong việc gì, cùng lắm chỉ làm việc đến bữa tối.
Một tấm gương tốt của chế độ 955. (9h sáng - 5h chiều, 5 ngày/ tuần)
Cũng bởi vậy mà Diệp thị không phải một trong, mà là công ty đáng mơ ước nhất đối với người trong ngành.
Cuối tuần này, Thư Thời đặt móng lên điều khiển từ xa, đổi kênh liên tục.
Cậu muốn xem cái gì đấy k*ch th*ch chút!
Diệp Vọng cầm sách trong tay, không quen nhìn bộ dáng gào rú của Thư Thời, dùng gáy sách nhẹ nhàng gõ đầu hồ ly nhà mình.
Thư Thời trừng hắn một cái, chẳng có chút khí thế, lại còn dùng móng hất sách của hắn ra, tiếp tục đổi kênh.
À há! Tìm được rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!