Chương 16: Thiên phú

Bàn về việc làm cách nào để có thể ra ngoài đi học mà không làm ảnh hưởng đến mọi người, Thư Thời đã nghĩ cả buổi tối cũng không ra, thậm chí lúc xem phim cũng không yên lòng.

Ngày hôm sau, Thư Thời vẫn không nghĩ ra cách nào khác nên từ bỏ luôn, chuồn ra ngoài cửa sổ.

Dù sao nếu tối về đúng giờ thì chắc không có việc gì đâu... nhỉ?

Sau khi rời khỏi nhà bên, cậu về nhà trước tiên, thay quần áo rồi mang mũ, kính râm, khẩu trang xong xuôi mới ra ngoài bắt taxi đến công ty.

Sau khi tới Kim Thượng Entertainment, Thư Thời cầm theo kịch bản đến văn phòng Trương Kỳ trước.

Sau đó, cậu đến phòng huấn luyện tại tầng 12 để gặp giáo viên dạy diễn xuất họ Lưu, tên là Lưu Ích.

Lúc Thư Thời đến, Lưu Ích cũng mới tới không lâu. Theo phép lịch sự, lúc Thư Thời vào phòng liền cởi mũ, khẩu trang và kính râm trên người mình ra, lộ dung mạo của mình.

Lưu Ích không hề che giấu sự kinh diễm và tán thưởng trong mắt: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao em phải mang nhiều thứ trên mặt như thế."

Chỉ cần bị người qua đường chụp được, hashtag #tiểu_ca_ca_trên_đường_đẹp_trai_muốn_xỉu leo thẳng lên hot search cũng không ngoa.

Ông đã làm nghề này nhiều năm như vậy, đã gặp hàng nghìn gương mặt khác nhau, nhưng chưa từng thấy gương mặt nào hoàn mỹ đến vậy.

Khí chất thanh tú, trong trẻo, vẻ ngoài diễm lệ chói mắt, hơn nữa đôi mắt hồ ly kia thật sự rất câu dẫn: "Những diễn viên sau này đóng cùng em hẳn sẽ thấy áp lực lắm đấy."

Thư Thời mỉm cười: "Thầy quá khen rồi."

Bởi vì không có nền tảng, nên Lưu Ích trước tiên dạy Thư Thời những lý thuyết cơ bản nhất, chẳng hạn như biểu diễn hoàn chỉnh là như thế nào, các loại hình biểu diễn nghệ thuật của diễn viên, các trường phái khác nhau và đặc điểm của chúng...

Tuy rằng những gì Lưu Ích nói đều rất khô khan, ít có ví dụ, nhưng Thư Thời vẫn cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn xuống tầng mượn Trương Kỳ một cuốn sổ để ghi chép.

Vốn Lưu Ích chỉ dạy theo trách nhiệm cần có của ông, dù sao có rất ít ngôi sao chịu nghe cho tốt, cơ bản là những thứ này đều đã được học qua trên các trường dạy học chính quy, nếu không phải xuất thân chính quy thì cũng khó mà hiểu được, thậm chí cũng chẳng có hứng thú nghe. Phần lớn đều muốn học qua loa, rất ít người có thể kiên nhẫn lắng nghe ông.

Mà Thư Thời, là người đầu tiên nghe ông giảng mà còn cả ghi chép, giống như ông là một giáo viên thực thụ, mà Thư Thời cũng là một học sinh.

Vì sự nghiêm túc của Thư Thời, Lưu Ích cũng sẵn sàng nói thêm vài lời: "Thật ra làm một diễn viên, nhiều khi phải vận dụng kinh nghiệm với sự khéo léo của mình. Không phải cứng ngắc chồng chéo cả hai thứ, mà là tìm được điểm cân bằng giữa hai thứ đấy. Là một diễn viên, không có đường tắt nào để đi, chỉ có thể tự mình mày mò, nghiên cứu nội tâm của nhân vật.

Tất cả những thứ có trong kịch bản đều phải thể hiện đầy đủ, và cả những thứ không có trong kịch bản cũng không thể thiếu."

Thư Thời vừa nghe vừa viết liên tục. Mặc dù bây giờ cậu vẫn chưa hiểu hết được, nhưng hẳn sau này sẽ ngộ ra thôi.

Cậu đã sống hai mươi năm, lần đầu tiên tìm thấy một chuyện mà mình hứng thú, tất nhiên phải làm cho thật tốt.

Sau buổi học, Lưu Ích giao bài tập cho Thư Thời: "Em xem qua tất cả các bộ phim nhựa đoạt giải của ba đợt liên hoan phim Berlin và Cannes gần nhất, viết một bản phân tích và cảm nghĩ rồi nộp cho tôi."

Thư Thời đáp lời, sau đó chào tạm biệt ông đi về.

Lúc này đã hơn 12 giờ rưỡi trưa, Cô Hoạch Điểu đã chuẩn bị xong bữa trưa nhưng tìm khắp nhà cũng không thấy được tiểu tiên sinh.

Bà sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tội giáng lên đầu mình, vì thế lập tức gọi điện thoại cho Diệp Vọng để báo cáo.

Diệp Vọng nghe xong vẫn bình tĩnh: "Không có gì đâu, chuẩn bị xong cơm nước là được."

Hắn nghĩ đến mấy hoa cỏ khô mà hồ ly ngốc tặng mình đêm ấy, cũng không lo lắng liệu cậu sẽ xảy ra chuyện gì.

Vả lại, hồ ly ngốc đó cũng có cơ duyên của chính nó, dù sao cũng không biến mất được, nếu có thì hắn cũng có thể tìm về thôi.

Lúc Thư Thời về đến nhà, Cô Hoạch Điểu đã đi rồi. Cậu thấy trên bàn có một miếng sườn cừu rán để cho mình.

Giờ trong nhà chỉ có mình cậu, Thư Thời biến lại thành hình người, tìm một tấm thảm đắp lên, đặt sườn cừu lên bàn ăn rồi ngồi ở chỗ đại mỹ nhân thường ngồi.

Tuy rằng sẽ thoải mái hơn khi biến về nguyên hình, dù sao đó cũng là bản tính của cậu, nhưng cậu thích sống ở dạng người hơn, tiện hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!