Bạch Trạch thản nhiên giơ hình ảnh trên di động đến trước mặt Diệp Vọng, một lúc sau hỏi: "Thế nào?"
Diệp Vọng cũng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, môi mỏng thốt ra ba chữ: "Xem không hiểu."
Bạch Trạch xua tay: "Tôi biết, tôi chỉ muốn cậu thấy thôi. Đây là tinh tú trận mà tôi bày ra. Hạt châu đại diện cho ngôi sao ở giữa kia sáng lên rồi biến mất vào hai ngày trước, chứng tỏ đã thấy được người mà cậu muốn tìm, nhưng hẳn là trên người cậu ta có cách để che giấu chân thân, tôi không thể tìm được vị trí cụ thể."
Sau khi nghe anh nói xong, Diệp Vọng gật gật đầu rồi đến chỗ ổ hồ ly kia bế Thư Thời ra.
Có lẽ không thấy được phản ứng như anh mong đợi, Bạch Trạch gặng hỏi: "Tôi vẫn chưa hỏi, sao cậu lại muốn tìm người này, rồi tìm được thì làm gì?"
Anh quen biết Diệp Vọng đã hơn vạn năm, lại chưa từng thấy hắn có giao tình với ai kể từ khi Sơn Hải Cảnh vẫn còn tồn tại.
Diệp Vọng khẽ vuốt lông Thư Thời, động tác không nặng không nhẹ. Thư Thời thoải mái nheo mắt lại.
Khi nghe thấy câu hỏi kia, tay hắn cũng không dừng lại, giọng điệu bình thản, giống như việc chẳng liên quan gì đến hắn: "Tôi nợ cậu ta một ân huệ, phải trả."
"Ân huệ gì?" Bạch Trạch hỏi.
Trước kia, Bạch Trạch chưa từng hỏi về vấn đề này. Ban đầu, lúc Diệp Vọng tìm đến anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ hắn không muốn nhiều lời. Nhưng hôm nay nhìn thấy con hồ ly mà Diệp Vọng nuôi, anh cảm thấy có lẽ thật ra Diệp Vọng cũng không né tránh chuyện này lắm thì thuận theo hỏi, chẳng ngờ có thể hỏi ra.
Nhưng với câu hỏi thứ hai, Diệp Vọng không trả lời anh, chỉ tập trung vuốt lông của hồ ly.
Sau khi xuống xe, Diệp Vọng đã nhận ra trong nhà có khách, vì vậy trước khi vào cửa đã bảo Diệp Tứ về trước. Lúc này không có công việc, cơm tối cũng chưa làm xong, hai người với một hồ ly chỉ đành ngồi đợi trong phòng khách.
Ban đầu, Bạch Trạch nhìn thấy Diệp Vọng vuốt lông tiểu hồ ly này còn cảm thấy bất ngờ. Nên biết rằng kiểu như này, một vạn năm trước Diệp Vọng có thể ăn trọn mười con trong một ngụm.
Thoạt nhìn cảnh này, anh hoảng hốt như thấy được Diệp Vọng đang vuốt lông cho lương thực dự trữ của hắn.
Hơi thái quá.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Bạch Trạch bình tĩnh hơn nhiều khi thấy Diệp Vọng cho tiểu hồ ly ăn.
Đúng là đi không uổng chuyến này.
Tuy vậy, hồ ly này chưa thành tinh, sao có cảm giác như hơi thông minh quá.
Nghĩ vậy, Bạch Trạch hỏi: "Hồ ly này thích ứng với cậu có vẻ khá đấy, nuôi bao lâu rồi?"
"Khoảng ba tuần."
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Trạch hơi sượng. Anh nhớ rõ hồ ly không dễ thuần hóa như vậy: "Hay là trước kia từng được người khác nuôi?"
Động tác Diệp Vọng ngừng lại: "Thì sao?"
Bạch Trạch nhún vai, quả thật cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao giờ cũng đã thuộc quyền sở hữu của hắn.
Thư Thời phát hiện sau câu nói kia, dường như đại mỹ nhân không vui lắm. Nghĩ kỹ mà nói thì cậu từng được người khác nuôi lớn, trước kia là ông nội nuôi, lời này cũng không sai.
Thư Thời ngoan ngoãn cọ cọ cổ tay đang cầm lược của Diệp Vọng, sau đó vươn đầu lưỡi nhỏ ra nhẹ nhàng l**m, đợi đến khi Diệp Vọng tiếp tục chải lông mới nằm sấp lại.
Bạch Trạch nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi đề phòng, đứng dậy đi về phía một người một hồ ly kia.
Thư Thời cảm giác được sự khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm phía trước, toàn thân hồ ly căng thẳng đứng lên. Cậu luôn cảm giác trong lòng đại yêu này không có ý tốt.
Bạch Trạch tiến lên phía trước, đứng sau Diệp Vọng, nói với hắn: "Tiểu hồ ly này của cậu nhìn ngoan thật, hay là để tôi ôm một cái nha?"
Tuy hỏi Diệp Vọng nhưng ánh mắt Bạch Trạch vẫn luôn nhìn Thư Thời.
Thư Thời: "!!!" Cậu biết mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!