Chương 14: Bạch Trạch

Sau khi Diệp Vọng hỏi vấn đề kia, đầu dây còn lại không có âm thanh. Một lúc lâu sau mới nghe thấy Bạch Trạch nhẹ nhàng nói một câu: "Cậu chờ chút."

Sau đó điện thoại bị ngắt.

Diệp Vọng không để ý lời nói không đầu không đuôi của anh, mặt không đổi sắc tắt điện thoại rồi ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng khách đọc sách.

Thư Thời vốn đang nằm trên sô pha, nghĩ rằng đêm nay chỉ có duy nhất một hồ ly là cậu, lại không ngờ không lâu sau đại mỹ nhân cũng ra đây.

Chóp đuôi cậu dựng lên trong chớp mắt, xem ra đại mỹ nhân còn rộng lượng hơn mình nghĩ nhỉ.

Sau khi người đến gần, Thư Thời nhảy lên đầu gối của Diệp Vọng một cách quen thuộc, tìm một vị trí tốt để bắt đầu nằm xem TV.

Mà Diệp Vọng vẫn một tay đọc sách, một tay vuốt lông như trước.

Thư Thời chưa từng được ai chăm sóc như vậy. Lúc được đại mỹ nhân nuôi, cậu mới biết, thì ra được vuốt lông thoải mái đến vậy, sau đó cũng vui vẻ mặc đại mỹ nhân, lâu dần thành thói.

Một người một hồ ly ở chung cũng coi như là hòa hợp.

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi cái kết quả tìm kiếm vừa rồi hay không, Diệp Vọng chợt nhớ ra, dường như hắn chưa từng xem qua bụng của hồ ly ngốc. Lần trước cũng là Cô Hoạch Điểu nói cho hắn biết giới tính của nó.

Dần dần, Thư Thời cảm thấy có gì đó không ổn.

Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà cậu cảm thấy tay đại mỹ nhân đang chậm rãi vuốt xuống dưới...

Bàn tay dừng ở sườn của cậu, vẫn như lời vừa nãy, v**t v* thoải mái.

Vì thế mà suy nghĩ không ổn trong đầu Thư Thời nháy mắt đã biến mất.

Nhưng đến khi phần bụng mềm mại, mẫn cảm bị sờ đến, Thư Thời lập tức bật khỏi đầu gối của Diệp Vọng, nhìn về phía Diệp Vọng với vẻ mặt khó tin.

Mình tin tưởng hắn như vậy, hắn lại ngang nhiên muốn sờ bụng của mình, lòng người đúng là hiểm ác.

Diệp Vọng mắt to trừng mắt nhỏ với hồ ly ngốc, nhìn không thấu sự lên án trong mắt cậu, chỉ cảm thấy không thoải mái lắm.

Vì thế, hắn lại bế hồ ly đặt lên đùi, "An phận chút đi, đừng có nhúc nhích."

Bụng dưới của tộc hồ ly là một nơi cực kỳ mẫn cảm và yếu ớt, không được tùy tiện chạm vào, chưa kể còn có chỗ đó.

Thư Thời vừa thấy đôi tay muốn chạm vào bụng ở dưới của mình kia, làm sao có thể để yên cho hắn sờ, vì thế lại lần nữa lủi ra khỏi tay Diệp Vọng. Lúc này, cậu không nhảy lên lưng sô pha nữa mà nhảy thẳng lên trên TV, nhe răng như đe dọa với Diệp Vọng, định hù dọa hắn.

Nhưng ai ngờ rằng đại mỹ nhân mặt không đổi sắc, sau một hồi trầm ngâm còn có ý định bàn điều kiện với cậu.

"Xuống đi, ta không sờ bụng của ngươi nữa."

Thư Thời ngó ngó khuôn mặt của đại mỹ nhân, trong phút chốc có chút hoảng hốt, nghĩ đến việc vừa rồi bọn họ mới cãi nhau xong, mới làm hòa lại, còn giận dỗi nữa thì thật sự không ổn, nên đành chậm rãi nhảy từ TV xuống đi đến gần.

Cậu nghĩ, nếu đại mỹ nhân còn lật lọng một lần nữa, tính tình mình sẽ không tốt như thế nữa.

Diệp Vọng nhìn thấy hồ ly ngốc trở lại trên đùi mình cả người cứng ngắc, trên mặt hơi trầm tư.

Hôm sau, Thư Thời tu luyện ở nhà, có thể là do thân thể đã thích ứng với tốc độ vận chuyển linh khí nên hiệu suất tu luyện của cậu bây giờ đã tăng lên rõ rệt so với ngày trước. Đại khái không lâu sau cậu sẽ có thể biến hóa giữa hình người và hồ ly một cách tự nhiên.

Lúc đó có thể về nhà rồi!

Thư Thời nghĩ nghĩ, vừa cảm thấy vui mừng, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của đại mỹ nhân, bỗng buồn bã.

Về sau sẽ không còn người chuẩn bị sườn cừu nướng, bít tết rượu vang và vịt tái chanh cho mình nữa, còn cả thịt bò khô, hoa quả sấy, cùng các loại hạt, nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi lưu luyến.

Tuy vậy, cậu ở ngay bên cạnh, về sau nếu không có việc gì cậu cũng có thể đến nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!