Diệp Vọng khó hiểu, bởi trước đây chưa từng có tình huống tương tự xảy ra.
Hồ ly ngốc không chịu hợp tác, Diệp Vọng cũng không có nhiều kiên nhẫn, đưa tay ra ôm lấy Thư Thời đang nằm trên giá leo của mèo vào lòng.
Thư Thời còn chưa phản ứng kịp đã rơi vào vòng tay ấm áp, mùi đàn hương quen thuộc đập thẳng vào mặt làm cậu nhớ đến cảnh tượng lúc chiều, trong lòng chợt hoảng hốt, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của Diệp Vọng theo bản năng.
Nhưng giãy dụa vô ích, hai tay đại mỹ nhân ôm chặt, cậu không thoát ra được, chỉ có thể quay mặt không nhìn đại mỹ nhân, tỏ vẻ không vui.
Tuy Diệp Vọng biết tiểu hồ ly này kiêu căng nhưng trước nay chưa từng cố tình gây sự như vậy. Sau một hồi trầm ngâm, trên tay vốn trống không của hắn hiện ra một gói thịt bò khô... Đây là món đồ ăn vặt hết nhanh nhất.
Thư Thời quay mặt đi nên không phát hiện một màn từ không thành có trong tay đại mỹ nhân, nhưng chóp mũi ngửi được mùi thịt bò mà cậu thích, khuôn mặt cứng đờ cũng thả lỏng hơn vài phần.
Diệp Vọng chỉ nghĩ rằng Thư Thời đang khó chịu vì không có đủ đồ ăn vặt, vì thế nhét gói thịt bò khô vào lòng Thư Thời, sau đó thả cậu lên lại giá leo của mèo rồi đi cùng Diệp Tứ vào phòng làm việc, không quay lại liếc nhìn Thư Thời nữa.
Khi thân thể trong không trung, Thư Thời nắm chặt gói thịt bò khô trong lòng theo bản năng.
Khi nhận ra đây là do đại mỹ nhân đưa, cậu lại hơi ghét bỏ, muốn ném nó luôn.
Nhưng cuối cùng đến lúc đáp lên giá leo, thịt bò vẫn nằm an ổn trong ngực cậu, chưa bị ném xuống.
Cậu nghĩ, thịt bò khô đâu có lỗi, nó chỉ là một gói thịt bò khô vừa ngon vừa vô tội.
Lúc Diệp Vọng đi ra khỏi phòng làm việc thì đã gần đến giờ cơm tối. Sau khi ra thì thấy Thư Thời đã xuống khỏi giá leo trèo, lúc này đang cuộn mình trong ổ, nheo mắt lại không biết đang ngủ hay là không.
Hắn bước tới, muốn ôm tên nhóc trong ổ kia ra, nhưng không ngờ Thư Thời cảnh giác hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ. Tay hắn chỉ vừa chạm vào thân, Thư Thời đã mở mắt, lùi về phía sau, thậm chí còn giương móng đập vào tay Diệp Vọng đang muốn ôm cậu.
Diệp Vọng nheo mắt, ăn nhiều đồ ăn vặt như thế, thịt không béo ra được bao nhiêu nhưng can đảm thì cũng bành trướng kha khá đấy.
Trong phòng bếp, Cô Hoạch Điểu đã làm xong đồ ăn, Diệp Vọng chỉ để lại một câu "Nếu không muốn ăn cơm thì cứ nằm đấy đi." rồi đi vào phòng bếp, không để ý hồ ly ngốc tự dưng sinh sự nữa.
Nuôi thú cưng cũng không có đạo lý nhất định phải chiều nó.
Thư Thời ngửi được mùi thơm của món bít tết rượu vang đỏ, bụng cũng réo lên làm phản. Cậu tư lự một phút đồng hồ, cuối cùng giữa cốt khí và cơm tối thì lựa chọn vế sau.
Cậu nghĩ, ăn xong cơm rồi cũng có thể kháng nghị tiếp, hai chuyện này cũng không xung đột với nhau.
Cậu vào phòng bếp thì thấy được phần cơm chiều của mình. Tảng thịt bò trên đĩa tản ra mùi hương rượu vang nồng nàn hòa quyện với mùi của nước sốt đậm đà. Chóp đuôi Thư Thời rung rung, chẳng thèm ghét bỏ đại mỹ nhân bên cạnh, chỉ một lòng vùi đầu vào ăn.
Móng vuốt của hồ ly chẳng có cách nào cầm được dao nĩa, lúc Thư Thời dùng miệng cắn hơi chật vật, chỉ đành dùng móng không bị thương cố định miếng bít tết lại.
Cậu nghĩ, lát nữa ăn xong rồi đi rửa móng là được.
Nhưng Diệp Vọng chỉ liếc nhìn một cái rồi nhíu máy, môi mỏng mở ra, nói: "Đừng dùng móng ăn, bẩn."
"Giúp nó cắt miếng bít tết kia ra." Lời này nói với Cô Hoạch Điểu.
Thư Thời vốn còn đang ức chế trong lòng, một câu "Bẩn" của Diệp Vọng như đạp thêm một phát vào bãi mìn của cậu. Thư Thời trợn tròn mắt, nhìn thấy Diệp Vọng phút chốc lại thấy tức giận, lông đuôi dựng lên.
Cậu còn chưa tính sổ với đại mỹ nhân chuyện chiều nay đâu, giờ mà cũng dám chê mình bẩn?!
Thật sự muốn nhịn cũng không nhịn được.
Cô Hoạch Điểu đang chuẩn bị cầm miếng thịt bò kia lên cắt lại, chợt thấy móng vuốt của tiểu tiên sinh giương lên, nhanh chóng nhảy lên đùi của tiên sinh, động tác nhanh đến nỗi như thể móng trước chẳng hề hấn gì.
Khóe mắt Diệp Vọng nhìn thấy được bóng dáng của hồ ly ngốc nhưng cũng không ngăn cản cậu. Vậy mà giây tiếp theo, hắn chợt cảm thấy cảm giác dính dính ướt ướt trên quần âu của mình.
Nhìn nước sốt trên quần âu của mình, gân xanh trên trán Diệp Vọng giật giật, đôi môi mỏng lập tức mím lại thành một đường thẳng tắp.
Thư Thời vừa rồi tức giận che mắt, bôi nước sốt lên quần của đại mỹ nhân, nghĩ đơn giản, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho trót, bèn lau móng lên áo vest của Diệp Vọng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!