Giản Nhung gật đầu không chút do dự: "Gặp rồi, năm ngoái ở trên Chung kết thế giới tui có ở hiện trường mà."
Lộ Bá Nguyên dừng một chút, bật cười: "Sao trí nhớ của tôi kém như vậy chứ. Tôi nói là trước Chung kết thế giới…"
Gửi tin nhắn cho anh Đinh xong, Lộ Bá Nguyên nghiêng đầu nhìn mái tóc của cậu: "Trước khi cậu nhuộm tóc, chúng ta đã gặp nhau chưa?"
Giản Nhung há miệng nhưng không trả lời.
Bởi vì câu không biết lần gặp sớm nhất đó có được gọi là "gặp nhau" không. Cậu dám cam đoan lúc đó Lộ Bá Nguyên chắc chắn không nhìn thấy rõ dáng dấp của mình thế nào.
Sau cùng, Giản Nhung nói: "Tôi từng gặp anh rồi."
Lộ Bá Nguyên gật đầu: "Khi tôi đánh LSPL hả?"
"Đúng." Giản Nhung suy nghĩ môt lát, nói: "Lúc đó tôi có ở hiện trường."
Cho nên mới có mũ Goods kia đội.
Vậy là đã hiểu rồi. Tuy rằng trận kia là Chung kết thế giới, nhưng LSPL chỉ là giải đấu hạng 2 và khi đó E
-Sports không được phổ biến, sân đấu rất nhỏ, liếc sơ là có thể nhìn thấy hết khán giả ở đây.
Nhưng Lộ Bá Nguyên cũng không nhớ rõ bản thân có nhìn khán đài.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức bỏ qua: "Sao chỉ đeo mỗi khẩu trang."
"Không cẩn thận làm ướt mũ chưa kịp khô, khăn quàng cổ đem trả lại rồi."
Khăn quàng cổ năm ngoái của Giản Nhung đã cống hiến cho mèo vàng cam rồi, vì mùa đông năm nay không ra ngoài nên vẫn chưa mua.
Cửa sổ của vị trí lái xe vang lên tiếng gõ, hai người đồng thời nhìn qua thì thấy hai vị cảnh sát đang đứng ở ngoài cửa xe.
Lộ Bá Nguyên hạ cửa kính xe xuống, vị cảnh sát hỏi thăm dò: "Là các cậu báo cảnh sát hả?"
Giản Nhung: "Dạ."
Giản Nhung đeo khẩu trang vào định xuống xe thì cánh tay đã bị người bên cạnh nhẹ nhàng kéo lại.
Lộ Bá Nguyên ném khăn quàng cổ mà anh vừa mới cởi xuống cho cậu.
Trên khăn quàng cổ còn lưu lại độ ấm của Lộ Bá Nguyên, Giản Nhung cầm khăn quàng cổ ngẩn ra hai giây: "Không cần, tôi không lạnh."
Lộ Bá Nguyên không trả lời, anh mở cửa xe đi xuống, tiện tay kéo cao cổ áo lên lên, nói với cảnh sát ở xa kia: "Làm phiền anh rồi. khóa cửa của gaming house chúng tôi bị cạy, chắc là có người vào rồi. Chúng tôi chưa vào trong phòng, có lên không biết rõ bên trong có tổn thất gì không…"
Cửa xe đã đóng, giọng nói của Lộ Bá Nguyên bị ngăn ở bên ngoài.
Lộ Bá Nguyên đưa lưng về phía cậu, áo khoác dày ôm lấy phần trên người anh càng làm rõ vai rộng chân dài của người đàn ông. Lộ Bá Nguyên không biết nói gì với cảnh sát chỉ thấy khe khẽ cúi đầu, cảnh sát quay đầu đưa mắt nhìn Giản Nhung ngồi trên ghế phó lái.
Giản Nhung lập tức hoàn hồn, vội vàng quấn khăn quàng lận đận xuống xe.
Bên này cảnh sát đã hiểu đại khái tình hình, viết xong biên bản, anh ta nói: "Đi thôi, vào nhà xem đã."
Không biết trong phòng có người hay không, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới mở rộng cửa. Cửa lớn vừa mở, Lộ Bá Nguyên thuận lợi mở sáng đèn trong phòng khách.
Ngăn kéo phía dưới TV bị mở, đồ đạc rơi ngổn ngang khắp nơi trên đất, rõ ràng có người đã lục lọi. Tầng một đã biến thành như vậy thì tình hình trên lầu không cần nghĩ nữa cũng biết.
Sau hai mươi phút, một đường nhìn thấy đại khai xác nhận tổn thất.
Máy tính để bàn, TV và thiết bị điện tử lớn đều còn, tất cả tiền mặt đều bị mất, máy tính xác tay của anh Đinh và Tiểu Bạch, máy chơi game của Viên Khiêm và giầy của Pine đã bị trộm, Lộ Bá Nguyên cũng bị trộm mất đồng hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!