Chương 1: (Vô Đề)

5 giờ chiều ngày 2 tháng 11, Thượng Hải hạ một cơn mưa nhỏ.

Bên ngoài trung tâm thể dục phía đông Thượng Hải đông nghịt người, bọn họ cầm banner hoặc bảng đèn Led có logo chiến đội E

-sports trên tay đang trật tự xếp hàng vào cổng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự hưng phấn và chờ mong, cơn mưa này chẳng hề ảnh hưởng đến họ.

Hôm nay, trận bán kết của Chung kết thế giới Liên Minh Huyền Thoại (LOL) S10 được tổ chức ở đây. Hai đội tham gia so tài phân biệt là chiến đội HT của giải đấu LCK đến từ Hàn Quốc cùng với chiến đội TTC của giải đấu LPL đến từ Trung Hoa Trung Quốc.

(*)LCK: giải vô địch Liên Minh Huyền Thoại ở Hàn Quốc. LPL: giải vô địch LMHT ở Trung Quốc

Chiến đội thắng trong trận so tài này sẽ nắm chắc trong tay cơ hội tham gia trận chung kết thế giới vào cuối tuần.

Vì chiếm ưu thế sân chủ nhà, xung quanh đều là những người hâm mộ cầm trong tay biểu tượng vương miện của TTC.

Một chiếc xe buýt đỗ lại ở cánh phải sân vận động, trên thân xe đen sẫm sáng loáng in logo vương miện màu trắng, bảo vệ thấy vậy vội vã đứng lên làm việc, ngăn cản tất cả truyền thông và những người hâm mộ muốn ùa lên gây ra sự ùn tắc.

Cánh cửa xe buýt từ từ mở ra, từng thành viên của TTC bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay gật đầu trong tiếng hò hét chói tai của người hâm mộ.

Khi thành viên cuối cùng xuống xe, tiếng hét xung quanh càng lớn hơn, tấm bảng đèn của những người hâm mộ càng ra sức vẫy.

Quá nhiều người thì khó tránh khỏi nảy sinh chuyện ngoài ý muốn. Một tấm bảng led có chữ TTC bỗng nhiên rơi xuống đất, theo đó là tiếng hét của nữ sinh cùng tiếng hét thất thanh của bảo vệ.

Nữ sinh lo lắng nói: "Xin lỗi xin lỗi… Em bị đẩy, thật sự xin lỗi, có thể giúp em cầm bảng led tới được không? Em xin anh đó."

Bảo vệ nói: "Lát nữa tôi sẽ giúp cô nhặt, cô lui về sau …"

Bảo vệ vừa dứt lời, thì có người khom người xuống nhặt bảng led, rồi đưa qua.

Người đàn ông nhặt bảng led mặc đồng phục đen trắng của đội, tóc hơi rối, nhìn kỹ còn phát hiện đuôi mắt của anh hẹp dài có dấu vết khi ngủ tựa vào đâu đó, nhìn xuống chút nữa là sống mũi cao ngất cùng đôi môi mỏng hơi mím.

Nữ sinh ngây ngất nhìn anh vài giây, mới cúi đầu nhìn bảng led mà đối phương đưa qua.

Năm ngón tay anh thon dài, giữa ngón cái và ngón trỏ lộ ra nốt ruồi mơ hồ.

Nữ sinh ngơ ngác nhận bảng led: "Cảm ơn…"

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của đối phương nữa, nữ sinh mới hậu tri hậu giác hoàn hồn.

Cô ôm chặt bảng led của mình, xoay nhanh nắm lấy áo của bạn tốt bên cạnh, kích động hét lên: "Là Road! Là Lộ thần! Lộ thần gật đầu với tui! Anh ấy còn sờ bảng led của tui, a a a a—–"

Tới phòng nghỉ ở hậu trường, tinh thần của mọi người trong đội TTC thả lỏng hơn nhiều.

SP (Support – vị trí hỗ trợ) của TTC Tiểu Bạch ngồi xuống ghế, lấy gương ra nhìn kiểu tóc chải chuốt cả buổi của mình trước khi ra khỏi cửa: "Giọng cô gái vừa rồi thật mạnh mẽ, đội bóng đá nam của nước mình không đoạt giải quán quân chắc chắn là vì thiếu sự ủng hộ của cô ấy."

Huấn luyện viên kiêm dẫn đội dùng cuốn sổ không nhẹ không nặng vỗ lên đầu cậu ta: "Bớt mấy lời điên khùng đi."

Nói xong, huấn luyện viên quay đầu nhìn Lộ Bá Nguyên vừa ngồi xuống, cũng chính là Road. Tay trái đối phương cầm điện thoại lướt màn hình, tay phải thoải mái đặt trên tay vịn, bàn tay hơi xòe.

Trước khi bắt đầu trận đấu còn nửa tiếng, huấn luyện viên bắt đầu hướng dẫn mọi người trước trận đấu.

Nói xong lời cuối cùng, huấn luyện viên nhìn về phía Mid của đội, thình lình điểm danh: "Kan, lời anh nói đều nhớ kỹ chưa?"

Người bị gọi nửa giây sau mới phản ứng lại: "A…À, đương nhiên nhớ kỹ, em nhất định không phạm sai lầm như lần trước nữa."

Lộ Bá Nguyên liếc mắt nhìn Kan, đợi huấn luyện viên nói xong hết mới vươn vai, nói: "Đi WC."

Nước chảy xuống tay mang theo cơn lạnh thấu xương.

—— "Cậu còn có thể chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!