Chương 2: (Vô Đề)

Editor: Ngao

Ngày đăng: 05/08/2023

Trước mắt là thiếu niên tóc ướt dầm dề, đôi mắt thông suốt xinh đẹp kinh ngạc trợn to, có vẻ thập phần vô tội, lời nói tàn nhẫn của Tề Thuyết sắp rời miệng lập tức nghẹn trong cổ họng.

—— Ai biết vậy mà xuất hiện không phải một đám người vạm vỡ, mà là thiếu niên nhìn qua rất gầy yếu đâu!

Càng khỏi nói thiếu niên nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, một chút uy hiếp cũng không có, căn bản làm người ta không có cách nào hung dữ với cậu.

Tề Thuyết thu lại vẻ mặt hung ác, thanh thanh giọng nói, thanh âm bỗng nhiên mà trở nên nhẹ lại:

"Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?"

"Chào anh, tôi là Vân Lương, hôm nay vừa tới đến tinh cầu Bạch Diệu." Vân Lương ngẩn người mà nhìn mặt hắn biến sắc, tuy rằng cảm thấy người này rất kỳ quái, vẫn là nói,

"Tôi bị lạc đường, có thể ở chỗ này tá túc một đêm sao?"

Nói xong, cậu cảm thấy ở lại mà không trả phí thật sự không tốt, lại bổ sung:

"Trên người tôi tạm thời không có tiền, có thể dùng đồ vật khác thay tiền trọ được không?"

Lúc trước chú để lại cho cậu một cái không gian trữ vật, tuy rằng cậu không nhìn kỹ qua, nhưng vẫn là biết bên trong là có một ít đồ vật đáng giá.

"Này, không cần tiền trọ gì đâu......" Tề Thuyết bị đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia nhìn chăm chú vào, rõ ràng không được tự nhiên, hắn rất muốn đồng ý, đáng tiếc lại không có cách nào làm chủ, chỉ có thể quay đầu hô: Lão đại ——

Hắn nghiêng người, vì thế Vân Lương liền thấy Lão đại trong miệng hắn là dáng vẻ gì.

Cách một cái hành lang, người đàn ông lười biếng mà nằm ở trên sô pha, nghe được tiếng hô của Tề Thuyết không chút để ý mà ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt thâm thúy.

Là màu vàng kim vô cùng xinh đẹp.

Kỳ quái chính là, Vân Lương vừa thấy hắn, liền nhịn không được liên tưởng đến một dã thú hung mãnh, đôi mắt nhắm hờ ngủ gà ngủ gật, đối quanh mình sự vật thờ ơ, cho dù có người tiếp cận, cũng chỉ là lười biếng mà vừa nhấc mắt, liền không có hứng thú.

Nghĩ vậy, ánh mắt cậu không khỏi trở nên có chút kỳ dị, ngay sau đó, người đàn ông chậm rãi gật gật đầu.

Tề Thuyết tươi cười rạng rỡ, kéo ra môn làm Vân Lương tiến vào, nói:

"Lão đại đồng ý lạp, ngươi vào đi."

Vân Lương nghĩ thầm, tuy rằng người này lúc đầu có phần hung dữ, nhìn qua không hề dễ chọc, nhưng hiện tại xem ra người thật ra rất thiện lương nhiệt tình.

Cậu cong lên đôi mắt nhẹ giọng nói lời cảm tạ, đi vào phòng khách, một bà lão choàng khăn hoa từ trong nhà bếp đi ra, đưa cho cậu một cái khăn lông lớn đủ để đem cả người cậu đều bọc bên trong, ôn nhu nói:

"Mau lau người, đừng để cảm lạnh."

Người lớn tuổi giống bà, thích nhất chính là người trẻ tuổi tuấn tú ngoan ngoãn như này.

Vân Lương bị khăn lông bao lấy toàn bộ, vừa lúc ngồi đối diện người đàn ông kia. Vốn dĩ Tề Thuyết muốn ngồi xuống ở bên cạnh, lại dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, mà chậm rì rì, rất không tình nguyện mà cùng bà lão cùng nhau đi vào phòng bếp.

Trong phòng khách còn ngồi một người thanh niên, khuôn mặt có vài phần giống với Tề Thuyết, đại khái có quan hệ huyết thống, tầm mắt hắn đảo qua Vân Lương đang nghiêm túc chà lau tóc, hỏi:

"Ngươi nói ngươi lạc đường? Vậy ngươi nguyên bản muốn đi địa phương là nào?"

Vân Lương vội vàng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, nhưng vẫn là bớt thời giờ trả lời vấn đề của đối phương, cậu nói chính mình là tới nhận lời làm mời nhân viên chăn nuôi, trên mặt thanh niên lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Ở đối diện cậu, người đàn ông cũng nhịn không được nhìn về phía cậu.

Thanh niên hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!