Chương 13: (Vô Đề)

Editor: Ngao

Ngày edit: 04/10/2023

Vân Lương dọn đồ xong, vừa tới giữa trưa, một nhân viên mặc đồng phục có chữ

"Vườn bách thú Phồn Tinh" đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đến trước cửa phòng triển lãm.

Vân Lương nhìn thấy trên xe đẩy nhỏ có một chậu lớn đựng đầy thịt tươi không khỏi hỏi:

"Đây là bữa trưa hôm nay của điện hạ?"

Nhân viên công tác cười nói:

"Đúng vậy, bởi vì hôm nay các cậu mới trở thành nhân viên chăn nuôi, có thể không biết thức ăn được cất ở đâu, cho nên tiết mục tổ đã nhờ chúng tôi giao thức ăn đến, về sau các cậu phải tự đi lấy thức ăn."

Dứt lời lấy ra một tấm bản đồ vườn bách thú, chỉ vị trí kho hàng:

"Ở chỗ này, cậu muốn lấy thịt thì đến nơi này tới lấy."

Vân Lương nhìn một chút, khoảng cách giữa kho hàng và phòng triển lãm có chút xa, những phòng triển lãm khác cũng không gần.

Cậu nghĩ nghĩ, hỏi:

"Nếu đồ ăn quá nhiều, tôi không lấy hết thì sao?"

Vân Lương đọc qua tiểu sử, biết trăn bự đang trong giai đoạn phát triển, cần một lượng thức ăn lớn, ít nhất cũng phải mấy chục cân thịt cho một bữa. Sức lực cậu không nhỏ, có thể xử lý, chẳng qua việc vận chuyển lại có chút rắc rối.

Cậu nhìn về phía xe đẩy nhỏ trước người nhân viên công tác, đó là một phương tiện di chuyển tốt, liền hỏi:

"Tôi có thể mượn xe đẩy khi vận chuyển thức ăn không?"

Vườn bách thú không có phương tiện di chuyển riêng cho nhân viên chăn nuôi, không có khả năng muốn nhìn bọn họ xách theo mấy chục cân thức ăn chăn nuôi chạy tới chạy lui đi? Cậu còn tốt, Trường Vinh cùng những nhân viên chăn nuôi khác chắc hẳn sẽ mệt đến thở hồng hộc đi?

Vân Lương như nghĩ vậy, không nghĩ tới, ở trong mắt những người khác trong, cậu mới là nhân viên chăn nuôi có thể lực kém cỏi nhất trong số những nhân viên chăn nuôi.

Nhân viên công tác mỉm cười đầy ẩn ý:

"Cậu là người đầu tiên hỏi tôi vấn đề này đấy."

Hắn lập tức gật đầu nói:

"Đương nhiên có thể, tiết mục tổ chuẩn bị sẵn ba chiếc xe đẩy nhỏ, tới trước thì được, sử dụng xong phải nhớ đem nó trả lại."

Ba chiếc?

Vân Lương không khỏi sửng sốt, nhưng rõ ràng bọn họ có tám phòng triển lãm.

Nhân viên công tác thấy cậu dường như đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ hơi hơi mỉm cười, dặn dò nói:

"Mỗi ngày buổi sáng 8 giờ, giữa trưa 12 giờ, buổi chiều 6 giờ, là thời gian động vật ăn cơm, nhất định không được quên mất."

Vân Lương gật đầu tỏ vẻ chính mình nhớ kỹ.

Truyện Teen Hay

"Có cần tôi giúp lấy thức ăn ra không?" Nhân viên công tác hỏi.

Hắn liếc nhìn cánh tay gầy guộc của thiếu niên, nghĩ thầm, với thân hình nhỏ bé như vậy, chắc hẳn sẽ khó đối mặt với công việc nặng nhọc? Vừa vặn hắn rất thích thiếu niên thông minh này, không ngại giúp đỡ cậu một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!