Tôi và tình địch chiến tranh lạnh rồi.
Đơn phương.
Bởi vì người ấy cũng không để ý đến tôi.
Đúng là mất mặt.
Rõ ràng tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng vậy mà người ấy lại không nhận ra!
Tiểu Hạch Đào.
Tiểu Hạch Đào là ai? Sao anh lại gọi tôi?
Tôi ghé vào ổ chó quay mặt vào tường.
Cố gắng làm lơ cái tay đang quấy rối mình kia.
Không thể nhịn được nữa!
Tôi lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đúng lúc ấy ngón tay của tình địch lại chọt lên cái mông của tôi.
Điên... điên à?
Ban đầu tôi muốn quay lại dùng ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ.
Nhưng thôi!
Đến tận bây giờ người ấy cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ánh mắt còn không bằng con chó đần ngoài kia.
"Nhìn thì thấy mụp lắm mà, thịt của mày đâu rồi?"
Tình địch đột nhiên vỗ tôi.
Đệch mịa!!!
Anh thế mà lại sờ mông một con chóa!!
Tình địch, có phải anh lại uống nhầm thuốc rồi không.
Hay anh bỗng nhiên nhận ra mặt chóa của tôi đẹp trai?
Muốn dê tui à?
Tôi vội vàng rúc vào một góc trong ổ chó...
Toio giương mắt cẩn thận quan sát tình địch.
Không đúng!
Thật là đáng sợ!
A lô, 120 phải không ạ?
Xin hỏi rối loạn đa nhân cách có chữa được không? Cái loại vô cùng nghiêm trọng ý!!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!