Đêm hôm khuya khoắt tôi bỗng nhiên tỉnh ngủ, sau đó nhìn thấy ánh trăng xuyên qua lan can chiếu vào trên mặt đất, đổ bóng lên một dáng người đang đứng thẳng.
Tôi lết tới, nháy mắt như đắm chìm trong thánh quang.
Cứ như chó tiên.
Trăng sáng, song sắt, con chóa và bóng người, thành đôi.
Chậc, có chút thê lương.
Trong bầu không khí như vậy tôi miễn cưỡng suy tính lại hoàn cảnh của mình.
Ban đầu đã có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi cũng không biết.
Sau khi làm chó tôi định sống cho qua ngày là được rồi.
Ai ngờ lại đụng phải người yêu.
Càng sét đánh giữa trời quang hơn nữa, con sen xúc cớt của tôi lại là tình địch của tôi!
Đây nhất định là quả báo vì lúc trước tôi mặt dầy bám theo người yêu.
Nên là!
Nên làm thế nào?
Nhìn cái bóng đầu chó nho nhỏ của mình trên sàn nhà tôi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Nhưng! ơ kìa, lỗ tai của tôi có thể di chuyển nè ~~~ ôi chao
Tôi nỗ lực lay động lỗ tai làm động tác nhe răng trợn mắt lao về phía trước.
Trời ạ, cái bóng trên mặt đất uy vũ hùng tráng biết bao!
Phải nói là siêu cấp đẹp trai!!
À ú ~~
Tôi ngửa mặt lên trời thét dài.
Trong lòng sung sướng, sau đó lại lấy hơi rồi kêu thêm vài tiếng.
Điên à?
Người ấy đứng sau cánh cửa khép hờ không biết đã bao lâu, phía sau là đèn ngủ mờ tối, cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng đêm.
Đờ cờ mờ.
Khí chất đó, giọng nói đó.
Không cần thêm hiệu ứng cũng giống quỷ lắm rồi!!!
Thịnh Vượng! Dân chủ! Văn minh! Hài hòa! Sau hài hòa là cái quái gì????
Lông chó của tôi sợ đến mức dựng đứng rồi đây này!
Khi người ấy tới gần, dựa vào thị lực 8.
0 cuối cùng tôi cũng thấy rõ được vẻ mặt của người ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!