Chương 35: Ngoại truyện 2: Nghỉ phép - 2 (Hoàn toàn văn)

Lúc Lâm Hạch ra khỏi phòng cũng không thấy Văn Khương, hắn đang chán chết liền thấy người kia kéo vali lên cầu thang, anh trông có vẻ gầy gò nhưng vẫn có thể dễ dàng kéo chiếc vali to lớn.

Văn Khương cũng thấy hắn, anh dừng chân rồi lại bước vội tới, Lâm Hạch thấy thế liền dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho anh.

Em đánh thức anh à?

Văn Khương thả vali xuống, hơi thở không loạn.

Lâm Hạch lén lút so sánh chênh lệch thể lực giữa hai người sờ sờ bụng của mình, dự định ăn no xong sẽ đi tập.

"Không, tại anh đói nên tỉnh."

Văn Khương hiểu rõ, xoa đầu Lâm Hạch nói:

"Đợi em cất vali xong rồi chúng ta đi ăn."

Lâm Hạch đẩy tay anh ra, hung dữ nói:

"Đã bảo không được xoa đầu anh như lúc còn là chó!"

Văn Khương tủi thân:

"Thì em đang chạm vào anh đó… không thì anh dạy em xem có cách nào để tiếp xúc với người khác không?"

"Sờ ai cũng không được như thế! Còn vậy nữa anh cắn em." Lâm Hạch hừ một tiếng, thúc giục:

"Anh đói muốn xỉu rồi đây này!"

Văn Khương qua loa lấy lệ gật đầu, trong lòng thì lại quyết định phải tiếp tục đấu tranh giành quyền lợi với Lâm Hạch.

Tiếp theo lại là tiết mục chọn lựa.

Văn Khương hỏi hắn muốn đi ra ngoài ăn hay là ăn ở nhà.

Đi ra ngoài có thể gặp món gì ngon thì ăn luôn, nhưng vẫn có xác suất gặp phải những món không hợp miệng của nước ngoài. Ăn cơm ở nhà, chỉ có một vị đầu bếp còn đang học nghề, tay nghề chưa đâu vào đâu.

Kiểu gì cũng thấy ra ngoài ăn sẽ ít bị dằn vặt hơn.

Vì vậy hai người chậm rãi đi bộ ra ngoài.

Văn Khương vừa đi vừa xem app tìm kiếm những nhà hàng nổi tiếng, còn trưng cầu ý kiến của Lâm Hạch, Anh muốn ăn gì?

Lâm Hạch năm tay anh, lời ít ý nhiều mà trả lời: Đại tiệc.

Văn Khương hiểu ngay, nhưng cơm nước không thể có quá nhiều dầu mỡ,

"Đang ở gần biển thì ăn hải sản đi!"

Lâm Hạch nhận lấy điện thoại, bên trên là một nhà hàng có điểm đánh giá rất cao, hình ảnh cho thấy món ăn có vẻ rất ngon: Được.

Dù sao hải sản cũng là thịt.

Khoảng cách cũng không xa lắm, đi bộ khoảng hai mươi phút.

Lúc này mặt trời vừa mới lặn, trong không khí vẫn còn sót lại chút ấm áp, cơn gió khẽ khàng lướt trên mặt. Mặc dù trời mới tờ mờ tối nhưng các cửa hàng và đèn đường xung quanh đã sáng đèn nghênh đón khách du lịch đi dạo.

"Buổi chiều ngủ ngon không?"

"Ôm cục cưng trong lòng nên ngủ an tâm lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!