Nghỉ phép – 1
Khi bay từ Bắc Âu đến quần đảo Canaria ở phía bắc châu Phi đã là tháng 11, lúc này nhiệt độ ở Thuỵ Điển đã xuống rất thấp nhưng trên đảo vẫn khô ráo ấm áp.
Lâm Hạch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bây giờ đang là ban ngày, xung quanh có rất ít dấu hiệu của con người, xung quanh là sa mạc cát vàng rộng lớn trải dài đến tận chân trời khiến lòng người trống trải.
Mình sẽ bị Văn Khương bán đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó ư? Lâm Hạch ngờ vực.
Còn Văn Khương bị gắn tag dân buôn người đang tập trung nhìn hướng dẫn lái xe. Anh luôn có thể cảm nhận được một cách chính xác ánh mắt của Lâm Hạch, Văn Khương quay đầu sang hỏi hắn:
"Sao thế? Muốn ăn gì hả?". Truyện Truyện Teen
Lâm Hạch có chút say máy bay nên không ăn cơm trưa, lúc máy bay hạ cánh cũng không đói. Lúc ở sân bay Văn Khương đã mua một chút thức ăn sợ hắn đói bụng trên đường.
"Không phải, chỉ là thấy ở đây hơi trống trải thôi." Lâm Hạch cùng anh nhìn về con đường phía trước, chỉ có một con đường này, vừa dài vừa lâu, hai bên đường chỉ có những viên đá màu đen lởm chởm sắc cạnh thỉnh thoảng mới có thể thấy được màu xanh của thảm thực vật thấp lùn.
Văn Khương gật đầu:
"Chỗ này đúng là ít người hơn khu du lịch nổi tiếng ở những vùng lân cận, nhưng bãi biển ở miền nam lại nổi tiếng hơn ở châu Âu, khí hậu nơi này cũng thích hợp để đi nghỉ mát hơn."
"Đúng là rất thoải mái."
Lâm Hạch dán tay lên cửa sổ xe, mặt trời ấm áp như đã xua tan cái lạnh thấu xương của Thuỵ Điển.
"Em biết anh sẽ thích mà."
Nghe lời nói tự tin của anh Lâm Hạch vô cùng hợp tác đáp lại.
"Không giống như đang trong mùa đông luôn."
Có rất nhiều nguyên nhân để lựa chọn hòn đảo nhỏ này, như là quốc gia ven biển Địa Trung Hải họ muốn ghé thăm trước đó đã liệt tổ chức vào danh sách đen, không phải muốn là xóa được.
Nghe Văn Khương nói tuy rằng người giao ủy thác đều đến từ tầng lớp cao trong bộ máy quốc gia nhưng có rất nhiều vấn đề chính trị liên quan, dù hành động thành công không có nghĩa là đã hạ bệ được những người đó, thế lực phía sau vẫn còn đều sẽ từ chối việc tái gia nhập của tổ chức.
Còn may họ chưa nhận ủy thác từ Tây Ban Nha, không thì chỉ có thể đến nam bán cầu xa xôi.
Đi dần về hướng đông nam có thể thấy những ốc đảo và cây cọ, bên đường cũng xuất hiện những thị trấn nhỏ, cuối cùng Lâm Hạch cũng tìm lại được cảm giác an toàn khi có người ở.
"Còn khoảng hai mươi phút nữa, nếu mệt anh ngủ đi nhé, không cần để ý đến em." Văn Khương nhìn mí mắt hắn sắp dính vào nhau thì đau lòng nói.
Lâm Hạch nghe vậy lắc đầu, đi ngủ quá muộn và dậy quá sớm sẽ dễ mệt mỏi. Thế nhưng để Văn Khương lái xe một mình sẽ rất buồn tẻ, nên hắn vẫn cố gắng mở to mắt nhìn về phía anh:
"Không sao, không mệt."
Sau đó hắn lại lục lọi túi đồ phía sau muốn tìm gì đó cho tỉnh táo:
"Lúc ở sân bay có mua sữa không?"
"Mua rồi, hộp màu vàng ấy."
Tất cả mọi thứ đều được đóng gói trong bao bì tiếng anh, nhưng cùi mấy cũng vẫn biết đâu là sữa chứ há há.
Lâm Hạch cầm hộp sữa hút một ngụm lớn, sau đó hắn cảm thấy càng mệt hơn... Vì vậy hắn lại dời lực chú ý lên Văn Khương, hỏi: Em có khát không? Thấy anh gật đầu hắn lại móc ống hút từ trong túi ra.
Văn Khương uống vài ngụm từ hộp sữa Lâm Hạch đã uống, mùi sữa thơm dịu, trong lòng anh thầm khen sữa Tây Ban Nha.
Uống nữa không?
Thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!