Chương 32: Hoàn chính văn

Vậy... vậy...

Tôi suýt chút nữa cắn phải lưỡi, sao tôi lại phải nói??

Lúc này ngậm mồm vào không phải tốt hơn à!

"Không được trốn tránh, Lâm Hạch, nói cho em biết trong lòng anh cũng nghĩ như vậy đi."

Văn Khương bỗng trở nên cương quyết, người ấy lại cọ lên bên tai tôi.

Bà mẹ nó, ngứa lắm đấy!

"Ặc, anh không thấy thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn sao?"

Tôi nghĩ mình đã tìm được một cọng cỏ cứu mạng.

Đúng, lần này nhất định phải nói rõ ràng với người ấy.

Quá ngắn?

Văn Khương buông lỏng tay ra, hai mắt chăm chú nhìn tôi.

Ánh mắt của anh là ý gì... tôi nói đâu có sai!

"Đúng thế, anh nghĩ mà xem, trước đây toàn là anh nghe nói về tình huống của tôi, chúng ta còn chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc, lỡ đâu tôi không giống với..."

Thôi được, tôi bị ánh mắt của Văn Khương làm cho phải tắt đài.

Dù chỉ là lẳng lặng nhìn thì cũng rất có sức nặng.

Như đang lên án tôi.

Nhưng người ấy lại khẽ nói.

"Là trước đây em làm không tốt nên anh do dự cũng đúng thôi."

???

"Nhưng sau này em sẽ sửa, trước đó hãy cho em một cơ hội, em nhớ anh rất nhiều."

Cái gì... trước... cơ...

khụ khụ...

Cũng không biết là do luống cuống hay thế nào, tôi bỗng ho không dứt được.

Văn Khương xoa lưng cho tôi, đến khi tôi ngừng ho lại nói tiếp.

"Đi gặp bác sĩ trước đã, xin lỗi đã bắt anh phải nói nhiều như vậy... Chuyện của chúng ta nói sau vậy."

Người ấy đắp kín chăn cho tôi rồi đẩy xe lăn đi.

Haizzz... có lẽ không thể ra vẻ trốn tránh nữa rồi.

Đau đầu quá.

Tôi phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Đầu tiên, sao người ấy biết tôi là Tiểu Hạch Đào?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!