Sau đó, tôi không còn tâm trạng để nghĩ về vấn đề này nữa.
Bởi vì nằm viện thật sự là một việc đáng xấu hổ, nhất là khi tôi còn đang bệnh nặng không thể hoạt động bình thường.
Có một số việc từ trước đến nay đều là y tá làm cho tôi.
Mặc dù bây giờ vẫn có y tá nhưng lại xuất hiện kẻ cướp công ăn việc làm của người ta.
Khi Văn Khương lấy máy tính ra rồi nói chuyện với y tá tôi không quá để ý.
Lúc họ khoa tay múa chân với nhau tôi cũng không để ý.
Cho đến khi y tá vắt khăn mặt xong lại đưa cho Văn Khương.
Tôi bỗng thấy sai sai.
Người lạ sờ tôi thì thôi đi, anh cũng muốn sờ???
Tôi không có mặt mũi à???
Chưa kịp lắc đầu từ chối khăn lông ấm áp đã đáp lên mặt của tôi.
Thật là thoải mái, thoải mái quá đi mất.
"Anh tỉnh lại rồi, chắc đi tắm cũng không thành vấn đề."
Ồ ~ này được! Vừa nói là tôi đã muốn tắm luôn rồi.
Nên là đợi người ấy lau mặt cho tôi xong, tôi vội vàng gật đầu.
Đôi mắt người ấy cong lên.
Em ôm anh vào.
Giề??? Đừng đừng đừng đừng đừng!
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
Tay Văn Khương vừa đưa ra lại thu về.
"Anh không muốn đi tắm... hay là không muốn em đi với anh?"
Tắm là phải c ởi quần áo đấy, Văn Khương cởi cho tôi, tôi sẽ không được tự nhiên.
Không thì...
Tôi vô thức nhìn về phía y tá vẫn luôn chăm sóc mình.
Nhận được ánh mắt của tôi, y tá nói gì đó chuẩn bị tiến lên.
Văn Khương dịch bước chắn ngang giữa hai người chúng tôi, sau đó quay đầu dùng tiếng nước ngoài nói chuyện với y tá.
Y tá gật đầu tỏ vẻ quấy rầy rồi sau đó nhanh chóng đi ra ngoài......
Anh đã nói gì với người ta????
Tôi nhìn Văn Khương trách móc.
Người ấy lại làm như chưa có gì xảy ra, đương nhiên nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!