Tôi như chìm sâu dưới đáy nước.
Phiến lá lạnh lẽo mỏng manh bao lấy toàn thân tôi, cắt đứt tất cả nhận thức với thế giới bên ngoài.
Nếu bạn vẫn nhớ lại cảm giác khi còn ở trong bụng mẹ, có lẽ nó cũng như thế này.
Hơi hơi giống với tôi!
An toàn, thoải mái, vô lo vô nghĩ.
Nhưng có thứ gì bên ngoài phiến lá mỏng vô cùng đáng sợ.
Nó có màu đỏ, nhưng giờ đã gần như biến thành màu đen.
Nó tuyệt vọng, đau khổ, có nỗi sợ mà tôi đang vùng vẫy.
Tôi nhìn nó rồi cẩn thận cuộn mình lại chặt hơn, nhỏ hơn.
Tôi muốn trốn tránh nó!
Nhưng dường như có người đang gọi tôi.
Giọng của người ấy sao lại tha thiết dịu dàng đến vậy.
Hình như lần tỉnh lại trước tôi cũng nghe được giọng nói kia.
Khát vọng tôi đến như vậy.
Suy nghĩ của tôi nhanh chóng vận hành.
Nhưng cơ thể của tôi lại không thể cử động.
Giọng của người kia không còn bình tĩnh nữa, vừa chật vật vừa đau lòng.
Lòng như bị kim đâm một cái.
Chua xót, tê dại.
Tôi nghĩ, tôi không thể chịu được buồn phiền như vậy.
Vì vậy tôi tập trung lắng nghe người ấy kêu gào.
Tiểu Hạch Đào.
Tiểu Hạch Đào? Quả là một cái tên đáng yêu, nhưng mà không ngầu lắm.
Người ấy càng gọi càng khẩn thiết.
"Tiểu Hạch Đào, mày mau tỉnh lại đi!"
Anh lo lắng vậy sao? Sao còn chưa tới bên cạnh tôi?
Chỉ một mình tôi làm sao có thể tạo nên gợn sóng.
"Tiểu Hạch Đào... Lâm Hạch, em yêu anh."
Sao anh biết tôi muốn thứ này?
Chắc là anh đã lẻn vào giấc mơ của tôi, thật xảo quyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!