Quên không nói, tôi là một bé shiba lông toàn thân màu vàng nhạt, không ngoa mà nói, nếu người nuôi tôi là một em gái mềm mại có khi ngày nào tôi cũng bị hôn hít hói hết cả đầu.
Đáng tiếc con sen xúc cớt cho tôi lại là một tên tàn phế.
Mắt phế.
Trong một khoảng thời gian rất dài người ấy không hề quan tâm đ ến vẻ đẹp của tôi.
Trong gương tôi ánh mắt u buồn, cứ như ăn phải thức ăn cho chó đã để tám trăm năm.
Cho dù có kèm theo nụ cười cũng không thể che đậy nội tâm phẫn nộ trong hai mắt.
Bởi vì cơm hộp của tình địch.
Ban đầu tôi thấy khiếp sợ khi cái người đang tu tiên kia cũng ăn cơm, sau đó lại bị mùi thịt thơm hấp dẫn.
Tôi chạy vòng quanh chân tình địch, người ấy không thèm chớp mắt dùng mũi chân nhẹ nhàng xua tôi đi.
Trong lòng tôi tổn thương, mất hết mặt mũi!
Nhưng mặt mũi là cái vẹo gì, có thể so được với thịt nướng sao?
Tôi gắng sức dùng tiếng kêu ư ử hòng hấp dẫn sự chú ý của người ấy, nhưng người ấy vẫn vùi đầu ăn không thèm để ý đến tôi.
Vì vậy tôi bắt đầu dùng mười tám chiêu quấy rối.
Có hiệu quả!
Cuối cùng tình địch cũng ngẩng cái đầu tôn quý của mình lên rồi nhìn tôi.
Ánh mắt của người ấy vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
Tôi dừng cái hành vi cào chân bàn của mình lại, khéo léo ngồi xổm xuống nhìn người ấy.
Chậc.
Người ấy đứng dậy đi lấy cái bát ăn cơm ở trong góc nhà của tôi rồi đặt lên bàn.
Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, nước bọt chảy thành dòng.
Thịt của tuiiiiiiiiiiiii!!!!!!!
"Còn ầm ĩ nữa là ném mày ra đường." Tình địch cảnh cáo tôi.
Sao cũng được ~ chỉ cần có...! thịt....
Ăn?
WTF?
Clgt? Anh nghĩ tôi đui rồi à?
"Vị thịt gà đấy, ăn đi." Giọng của tình địch cứ như đang ban ơn.
Tôi rất muốn hất tung cái bát thức ăn cho chó kia, nhưng tôi không dám.
Vì vậy tôi nhịn đói quay đầu bỏ đi.
Ý đồ dùng bóng lưng tủi thân đầy tổn thương khơi gợi lòng trắc ẩn của người ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!