Chương 2: (Vô Đề)

Nói về tôi, dù sao cũng đã từng là một thanh niên tích cực hướng về phía trước, cố gắng thực hiện hai mươi tư chữ vàng của thanh niên.

Sao lại biến thành một con chó?

Thực sự là một lời khó nói hết.

Nhưng nguyên nhân đúng là nghĩ lại mà hãi!

Nên tôi không nói.

Lúc trước tôi cũng đã nói, khi vừa làm chó tôi không biết đó là tình địch của mình, đây là thật.

Còn nhớ khoảng thời gian ấy cả ngày tôi ngơ ngơ ngác ngác, có một hôm tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại rồi nghe tiếng có người đang nói chuyện.

"Cái bộ dạng này của ông là thế nào đây, trên đời làm gì có chuyện không sống nổi khi thiếu ai đó?" Giọng của một người đàn ông xa lạ vang lên, nói lời thấm thía.

"Cũng đã lâu như vậy rồi! nên giải thoát thôi, Văn Khương."

Văn Khương chính là tình địch của tôi.

Tôi đoán lúc đó người ấy thất tình, rất suy yếu, sau đó bạn của tình địch của tôi (sau này sẽ nói về hắn sau, đây là một tên bi3n thái) liền đưa tôi cho người đó vuốt v e, làm liều thuốc tinh thần.

Mang đi đi.

Ban đầu tình địch của tôi khá lạnh nhạt, còn không thèm nhìn tôi (đây là lời của bạn của tình địch nói, lúc đó tôi chỉ là một con chó con, không biết rõ tình huống).

"Nhận lấy, nhận lấy đi, không thì! Ông hãy thu nhận tôi, tôi sẽ chăm sóc cho ông." Bạn của tình địch dùng giọng nói khiến người ta chán ghét làm nũng khiến tôi đang nằm trong hộp cũng xuýt ói hết cả ra.

Hẳn là tình địch của tôi cũng cảm thấy như vậy, người đó quyết đoán nhận lấy tôi nhìn cũng khá vừa mắt, sau đó đánh đuổi thằng bạn kia ra ngoài.

Sau đó tôi đang nằm trong bóng tối cuối cùng cũng thấy được ánh mắt trời, gặp được Văn Khương.

Ấn tượng đầu tiên khá là không ổn.

Tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, vừa gầy lại yếu ớt, như một tên nghiệt miệt mài quá độ.

Nhưng ánh mắt người ấy lại rất sắc bén, lúc nhìn người khác sẽ vô thức mím môi, vừa tối tăm vừa kinh khủng.

Đối diện với ánh mắt như vậy, đương nhiên là tôi!

Tè.

Mọi người phải hiểu, người ta chỉ là một con chóa con vừa mới sinh ra không lâu.

Áu áu ~~~~~~~~~

Hiểu không, đây không phải là lỗi của tôi.

Tình địch và tôi cùng nhau nhìn vào đáy hộp đã đổi sang màu sậm.

Vẻ mặt của người ấy rất khó lường.

Tim của tôi đập như sấm.

Tôi không muốn làm một con chó bị sợ đến chết, vậy nên tôi thử kêu lên vài tiếng non nớt với người ấy.

Có lẽ hành động to gan này đã chọc giận người ấy, tình địch vươn ma trảo tới.

Tôi vội vàng nhắm mắt nằm co thành một cục, nghĩ thầm làm chó cũng chẳng có ích gì cho đời, chết thì chết vậy! Thế nhưng cảm xúc đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện lại nghe được tiếng trang giấy xoạt xoạt, tôi mở mắt ra liền thấy tình địch đang đọc một quyển sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!