Chương 17: (Vô Đề)

Tiểu Hạch Đào.

Tình Địch gắng sức kéo tôi từ trên người xuống.

Gâu gâu gâu ~!

Bản chóa không buông!

Đừng tưởng rằng tôi không nhận ra lần này gửi vận chuyển trong túi thú cưng không có gì nhá.

Quá qua loa, bản chóa vô cùng thất vọng!

Quần áo bọc bản chóa lúc ra nước ngoài đâu? Mau ship tới đây!

Mày muốn thế nào?

Tình Địch kéo cổ áo bị tôi kéo xệ lên, giọng nói không tốt.

Áu áu!

Tôi cắn quần áo người ấy muốn để Tình Địch cảm nhận được lo nghĩ trong lòng mình.

Bản chóa đi máy bay một mình, sợ lắm ó!

"Không phải lần trước ngủ ngon lắm à, đừng làm nũng nữa, hay mày cũng muốn uống chút nữa?"

Nói xong liền gỡ móng vuốt của tôi ra.

Gâu!!

Anh dám uy hiếp bản chóa!! Bản chóa phải gọi người khác tới xem!

Gào! ẳng?

Tình Địch trực tiếp bóp miệng tôi lại.

Hừ! Gian xảo!

Nói thật bản chóa không ngờ người ấy lại thuần thục chiêu này như vậy.

Vậy phải thế nào??

Tôi trợn mắt nhìn Tình Địch, cố gắng nghĩ đến cảnh hơn một trăm ngày tiếp theo không có thịt ăn.

Hai mắt nhanh chóng bị nước mắt bao phủ.

Tình Địch nhìn đi, xem ánh mắt bản chóa đau thương đến cỡ nào!

Đương nhiên có cớt mà Tình Địch thấu hiểu được tâm trạng bản chóa.

Người ấy nhìn đồng hồ rồi thỏa hiệp.

"Được rồi, Tiểu Hạch Đào."

Vừa nhìn chính là cái vẻ ghi thù.

Hừ! Bản chóa còn sợ cái kiểu uy hiếp không đến nơi đến chốn của anh nữa sao?

Gâu gâu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!