Chương 16: (Vô Đề)

Chơi mệt tôi nằm một bên xem mấy con shiba quýnh lộn.

Ôi chao, cái loại ngày nào cũng được ăn thịt đúng là khắc hẳn, béo ị.

Chỉ bít ước ~!

Nhưng vóc người của bản chóa cũng rất tiêu chuẩn hừ.

Gâu!

Không cần nhìn cũng biết đây là tiếng người kêu.

Lam Gâu Gâu phiền quá hà! Bản chóa vẫn chưa nằm đủ đâu!

Gâu gâu gâu!!

Được rồi, đừng kêu nữa!

Tôi miễn cưỡng mở to mắt.

Hắn nhe răng đung đưa xích chó về phía tôi!

Người xung quanh không hề kinh ngạc trước hành động của hắn.

Tôi đoán là họ đã quen rồi.

Tuy vậy, anh không thấy mất mặt à??

Tôi thấy mất hết mặt mũi chó rồi!

Không tình nguyện bần thần đi qua, Lam Gâu Gâu tranh thủ cơ hội buộc đầu bản chóa lại.

Gâu!

Tôi hung dữ cảnh cáo hắn.

Hắn vẫn cười há há.

Ẳng gâu ẳng gâu.

Đệch, anh học cái kiểu này ở đâu hả?

Thật may mắn khi chúng ta không có cách nào để giao lưu với nhau, bản chóa không muốn biết anh đã trải qua chuyện đáng sợ gì đâu.

Lam Gâu Gâu rất vui vẻ khi được đàn shiba quấn lấy, đến nhà liền lùa hết đàn chó lên xe.

Tôi không quá muốn nhớ lại sau đó.

Quả là ác mộng!

Người nhỏ sức yếu là lỗi của bản chóa sao?

Có đến phức phải chen bản chóa dán lên cửa kính xe thế khum!

Cái gì? Vẻ mặt bản chóa dữ tợn?

Không, nội tại của ông đây đang rất là bình tĩnh đấy!!!!!!!!!!!!!!!!

Trong tiếng cười khùng điên suốt dọc đường của Lam Gâu Gâu và cái tay không rõ của ai cứ chà chà lên người bản chóa, cuối cùng xe cũng tiến vào thánh địa của bản chóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!