Lúc đó dưới sự động viên của Văn Khương, Lâm Hạch đã quyết định định cư tại Thuỵ Điển.
Vấn đề về khác biệt ngôn ngữ còn chưa giải quyết ngày lễ quan trọng đã tới khiến hắn cảm thấy nhớ nhà.
Điện thoại di động vẫn để ngôn ngữ tiếng Trung, từ hôm qua đã tự động nhắc nhở ngày lễ truyền thống của Trung Hoa sắp tới rồi.
Haizz, muốn ăn bánh ú quá...
Thật ra cũng không hẳn là rất muốn, trước đây Lâm Hạch rất ghét mấy cái bánh dính dính, không hề muốn ăn tẹo nào.
Nhưng lúc này đang ở nước ngoài ngay cả cái bánh ú phiền phức cũng trở nên thuận mắt lạ thường.
Văn Khương đi lên sân thượng ngay lúc hắn đang thở dài, tiện tay sờ đầu hắn một cái rồi hỏi: Sao thế?
Hưởng thụ cảm giác tê dại râm ran trên đầu, Lâm Hạch đưa điện thoại di động cho anh.
"Tết Đoan Ngọ, có bánh ú này, anh muốn ăn không?"
Văn Khương ra nước ngoài đã lâu cũng đã quên hết mấy cái này.
"Còn có cả thuyền rồng, sao em không hỏi anh có muốn đi thuyền rồng hay không luôn?"
Lâm Hạch không nói, có lẽ bị hắn lúc còn làm chó ảnh hưởng nên thấy cái gì Văn Khương cũng hỏi hắn có muốn ăn hay không? Sau đó sẽ là cái vẻ mua mua mua.
Sau này, mỗi khi xem quảng cáo, tạp chí, chỉ cần ánh mắt của hắn dừng ở món ăn nào lâu một chút nhất định sẽ bị người ấy truy hỏi.
Lâm Hạch nghĩ thầm anh là cái loại tham ăn như thế sao? Vậy em cũng đừng nhân lúc anh liếc cái bát cơm chó của Gala xong lại hỏi anh có muốn ăn không chứ?
Văn Khương thường không hay giận dỗi với Lâm Hạch, hơn nữa sau một thời gian dài ở chung anh cũng biết hắn là kiểu người khẩu thị tâm phi.
Dù hắn nói gì anh cũng sẽ đáp lại:
"Em sẽ đi hỏi thăm chuyện thuyền rồng, ở đây có rất nhiều người Hoa, ngãy lễ ngày tết đều tổ chức hoạt động."
Nhưng cũng chỉ nói thế thôi, vẻ mặt Lâm Hạch không mấy hứng thú, hiển nhiên hắn cũng không để bụng, cho nên anh lại đề nghị.
"Có rất nhiều quán ăn người Hoa làm bánh ú rất ngon, nếu anh không thích chúng ta tự làm cũng được."
Thật sao?
Thấy hai mắt Lâm Hạch tỏa sáng Văn Khương nghĩ thầm: Xem đi, quả là một nhóc tham ăn.
Nói đi là đi, hai người lập tức lên đường.
Vừa ra cửa lại bị ép tròng thêm áo khoác, trong lòng Lâm Hạch lại mất vui.
Lên xe rồi, tôi còn tức giận phản đối:
"Tháng 6 rồi, đến lúc cởi tr@n ra ngoài rồi, nóng lắm."
Thuỵ Điển lúc này nóng nhất cũng chỉ 18, 19 độ, có thể nói là mát.
Cũng may Văn Khương luôn xem mấy cái chuyện cố tình gây sự này là tình thú, cũng vui vẻ phối hợp.
Vậy nên anh vươn tay sờ trán và mặt hắn: Nóng à? Lạnh mà.
"Nhất định là cảm giác của em bị sai rồi! Anh rất nóng...! ủa?" Trước mắt tối sầm lại, Lâm Hạch bị người trược mặt đè lên ghế, dễ dàng chiếm được môi của người ấy, sau đó bị cái lưỡi nóng bỏng trơn trượt của người ấy xâm nhập vào trong miệng.
Quấn quýt m*t mát trao đổi nước bọt, hơi thở hòa quyện vào nhau, đó là một nụ hôn thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!