"Tiểu Hạch Đào, tỉnh lại thì ngoan ngoãn đợi tao, tao sẽ tới đón mày."
Trong lúc buồn ngủ giọng Tình Địch như có như không.
Khuôn mặt người ấy ngày càng mờ nhạt.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nhắm mắt lại không còn thấy gì.
Ừm...
Không phải là đi máy bay à?
Đi máy bay thì cho bản chóa uống thuốc làm gì?
Cũng sẽ không bỗng nhiên nói tiếng người đâu!
Bản chóa nghe lời như vậy còn có thể chạy hay sao?!
Cũng không phải tôi không chạy được.
Đúng vậy, khi tôi biết Tình Địch muốn gửi vận chuyển mình bằng máy bay...
Tôi đã phản kháng kịch liệt.
Mấy lần suýt chút nữa đã thoát khỏi ma trảo của người ấy.
Tình Địch hết cách thương lượng hay là đưa tôi cho Tóc Đuôi Ngựa chăm.
Nhưng khi nghe được giọng của Bi3n Thái truyền ra từ trong điện thoại.
Tôi quyết đoán từ chối.
Suy nghĩ trong chốc lát...
Tình Địch đột nhiên nói không đi nữa.
Còn bất ngờ cho tôi thêm một bữa ăn.
Bản chóa ngây thơ, ăn đến là vui vẻ!
Không ngờ lại bị bỏ thuốc, vấy bẩn rồi!
Tôi nhàm chán ôm đầu.
Không biết trùm cái gì lên đầu, khắp nơi toàn là mùi của Tình Địch.
Điều này làm tôi yên tâm hơn một chút.
Được rồi, tôi ngủ tiếp đây.
Chờ chút nữa nhớ đến đón tôi.
Vừa mở mắt ra bản chóa liền phát hiện mình đang nằm ghé vào đùi Tình Địch, còn có một cánh tay đang đặt trên lưng.
Hu...! Ẳng!
Tôi kêu lên kéo tới tầm mắt của người ấy.
"Tỉnh? Mày là heo hay chó thế hả, tao đến đón mà mày còn ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!