Chương 8: Mấy hướng dẫn trên mạng đều là lừa đảo

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Trương Thiếu Dĩnh thấy cậu có hứng thú với vụ án bèn nói cho cậu một chút thông tin. Trương Tiện Ngư vui vẻ nghĩ tới số tiền thưởng. Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, không biết từ lúc nào đã ngà ngà say. Tửu lượng của Trương Tiện Ngư kém nên cậu ít khi uống rượu, uống mấy chai bia vào là bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.

Lúc Trương Thiếu Dĩnh chuẩn bị ra về, Trương Tiện Ngư cũng bắt đầu mơ màng, Trương Thiếu Dĩnh thấy vậy cũng ngại để cậu tiễn, đành kéo cậu ra cửa nhỏ giọng dặn dò, "Ngô Thủy kia nhìn không đơn giản chút nào, tự cậu phải đề phòng chút, anh thấy cô nàng có mưu đồ."

Trương Tiện Ngư choáng váng, đầu lưỡi xoắn xuýt mãi mới nặn ra được một câu: "Em... không tiền không thế..... cô ấy có thể tính kế gì với em được?"

Đây cũng chính là điều mà Trương Thiếu Dĩnh băn khoăn, nhưng trực giác bảo hắn mục đích của Ngô Thủy này không hề đơn giản, chỉ là hắn tạm thời không đoán được đối phương muốn gì thôi.

"Có khi là nhìn trúng cậu, ham muốn cậu đấy." Trương Thiếu Dĩnh nhìn cậu, hiếm thấy đùa cợt một câu.

Nói thật, Trương Tiện Ngư lớn lên dáng dấp không tệ, vóc người cao ráo da dẻ trắng trẻo, ngũ quan cũng ưa nhìn, duy chỉ có một đôi mắt nhạt màu khiến cậu có vẻ lạnh nhạt xa cách không dễ làm quen, cho nên những cô gái trong thôn chẳng ai dám bắt chuyện với cậu. Nhưng thực ra chỉ cần ở chung một thời gian sẽ phát hiện cậu là một người lòng dạ yếu mềm dễ nói chuyện.

Nếu không thì đã không bị Ngô Thủy quấn lấy.

"Nói bậy...." Trương Tiện Ngư cười mắng, "Đầu tháng chín khai giảng em sẽ chuyển vào kí túc xá, Ngô Thủy cũng chỉ ở đây được một tháng thôi, yên tâm đi không sao đâu."

Trương Thiếu Dĩnh còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của hắn, vốn chẳng có tính thuyết phục, cuối cùng hắn chỉ vỗ vỗ vai Trương Tiện Ngư, mong tự bản thân cậu cẩn thận hơn chút.

Tiễn Trương Thiếu Dĩnh xong, cậu loạng choạng đi vào nhà thì trông thấy gương mặt thối của Lận Vô Thủy. Trương Tiện Ngư ngày thường tương đối thô lỗ, thêm men rượu lại càng cẩu thả. Chẳng để ý trên mặt Lận Vô Thủy tỏ rõ không vui, lảo đảo đi thu dọn phòng khách bừa bộn.

Vừa xoay người bưng mâm đồ ăn lên thì trời đất quay cuồng, Trương Tiện Ngư miễn cưỡng giữ cái mâm không đổ.

"Để tôi thu dọn, anh đi nghỉ đi." Lận Vô Thủy thấy thế cũng không thèm tức giận nữa, đỡ lấy cái mâm từ tay Trương Tiện Ngư.

"Không!" Trương Tiện Ngư hoảng sợ, vội vàng ngăn cản nói: "Cô đừng động vào! Mau mau để xuống, đợi tôi ngủ dậy tôi sẽ dọn."

Lận Vô Thủy: "....."

Lận Vô Thủy không muốn tranh giành với con ma men, hắn đành đặt mâm xuống, đỡ cậu vào phòng ngủ. Trương Tiện Ngư say quá, vừa nằm lên giường là ngủ không biết gì, Lận Vô Thủy đứng bên giường nhớ tới cuộc nói chuyện ở cửa ban nãy, không ngờ người này đã âm thầm tính chuyện đuổi hắn đi rồi.

Nếu không phải hôm nay tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, hắn còn tưởng rằng chiến lược của mình rất hoàn mỹ ấy chứ.

Lận Vô Thủy không vui cau mày nhìn người đang ngủ say ở trên giường.

Trương Tiện Ngư ngủ không chút phòng bị, Lận Vô Thủy trầm tư chốc lát sau đó cúi người vươn tay dò xét kinh mạch toàn thân cậu. Không dò xét sâu cũng có thể thấy kinh mạch của Trương Tiện Ngư dồi dào sinh khí, giống y hệt khí tức mà hắn cảm nhận được ở khách sạn kia, Trương Tiện Ngư đúng là người tu hành, tu vi không hề thấp.

Nếu như ngày trước hắn gặp phải người tu hành không rõ lai lịch như vậy, tránh xa thì không nhưng cũng sẽ không chủ động tiếp cận. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại tò mò muốn tiếp cận cậu, dường như còn có cảm tình tốt.

Chuyện này trước giờ chưa bao giờ xảy ra. Vậy nên mới khiến hắn không từ thủ đoạn tiếp cận cậu để tìm hiểu nguyên do trong đó.

Thế nhưng bây giờ nghĩ lại trên người Trương Tiện Ngư cũng không có gì khác lạ. Lẽ nào vấn đề là từ mình? Lận Vô Thủy đứng đó trầm tư.

"Nước...." Người trên giường nhỏ giọng nói, tay chân bủn rủn muốn đứng dậy. Lận Vô Thủy bị cắt ngang mạch suy nghĩ, hắn đi ra ngoài rót một cốc nước ấm cho cậu uống, đợi cậu lại ngủ say lần nữa mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Phòng khách bừa bộn khắp nơi, trên đất vứt lon bia, trên bàn trà là cơm thừa canh cặn. Lận Vô Thủy theo bản năng định thu dọn nhưng vừa đụng tới bát cơm thì nhớ tới dặn dò của Trương Tiện Ngư trước khi ngủ, đành ngượng ngùng rút tay lại.

Trải qua mấy lần thất bại, Lận Vô Thủy tự hiểu rõ trình độ làm việc nhà của mình, nhớ tới mỗi lần hắn làm vỡ bát đĩa là Trương Tiện Ngư đều tức đến giậm chân, trên mặt liền không tự chủ nở nụ cười, cuối cùng hắn lấy điện thoại gọi cho trợ lý.

Trợ lý nhận được điện thoại vừa mừng vừa sợ, đợt này hắn tăng ca sắp điên đến nơi rồi, từ lần Lận tổng hỏi vấn đề kia thì mất hút không thấy bóng dáng. Không tới công ty, điện thoại cũng không nghe máy, toàn bộ công việc của công ty đều chuyển lên tuyến trên giải quyết, đương nhiên cuối cùng vẫn là dồn lên đầu trợ lý là hắn. Chỉ có mấy lần hắn thực sự không giải quyết nổi mới gửi tin nhắn dồn dập cho Lận tổng, đối phương mới chịu nhận video call của hắn, nhưng kể từ lần đó về sau, trợ lý đáng thương không thể gặp được tổng giám đốc nhà mình nữa.

Trợ lý rất muốn khóc lóc cầu xin Lận tổng quay về, hắn sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng mà chưa kịp đợi hắn ổn định tâm tình đã thấy Lận tổng lạnh lùng nói: "Tìm cho tôi một giúp việc tới số 204 tòa số 3 khu Tử Kinh Hoa Viên."

Trợ lý ngạc nhiên buột miệng hỏi theo bản năng: "Được, còn chuyện gì cần tôi giải quyết không?"

Lận Vô Thủy im lặng một chút, nghĩ tới một tháng nữa Trương Tiện Ngư sẽ đuổi mình đi, tránh không khỏi có chút mất mát, nhịn không được hỏi: "Đàn ông thường thích dạng phụ nữ nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!