Chương 61: Thượng thiện nhược thủy

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Bóng dáng màu đỏ chợt lóe lên, Trương Tiện Ngư không chút nghĩ ngợi đuổi theo. Nhưng do tốc độ của đối phương quá nhanh mà cậu đuổi được vài bước thì để mất dấu. Vốn chỉ coi đây là một tòa cổ mộ bình thường, hiện giờ nghĩ tới trận pháp bên ngoài, còn cả cái bóng màu đỏ bí ẩn. Cậu không thể không xốc lại tinh thần đề cao cảnh giác, cũng càng lo lắng cho Lận Vô Thủy mất tích từ đầu tới giờ.

Trương Tiện Ngư lo lắng nhìn bốn phía phát hiện ngôi mộ này lúc mới tiến vào thì nhỏ nhưng thực ra rộng lớn vô cùng, quãng đường ban nãy vượt qua vô số trận pháp trải rộng, chỉ hơi bất cẩn một chút là sẽ đi nhầm vào mê chướng. Cậu lo Lận Vô Thủy cũng bị vây trong trận pháp, suy đi tính lại mãi đành ngồi xuống lấy giấy bút ra vẽ vội mấy lá phù chú sau đó gấp thành hình hạc giấy để chúng nó đi tìm.

Bản thân mình thì cẩn thận đi sâu vào thăm dò ngôi mộ tràn đầy bí ẩn này.

Ngôi mộ cổ này có quy cách khác hẳn những hầm mộ bình thường trong lịch sử, ngoại trừ gian mộ của người áo xanh ở bên ngoài ra thì Trương Tiện Ngư không thấy căn phòng mộ nào khác nữa. Ngược lại đường trong hầm mộ cong queo uốn lượn như một mê cung cỡ lớn. Cậu chậm rãi ghi nhớ đường đi vào trong.

Không biết đi trong hành lang bao lâu, cậu cảm giác càng đi mê cung này càng lớn dường như không có điểm cuối. Trong lòng thậm chí bắt đầu nôn nóng, hai mắt nháy liên tục. Trương Tiện Ngư lập tức cảnh giác ngồi phịch xuống khoanh chân hít thở sâu niệm thầm Thanh Tâm chú.

Sau khi điều tiết khí tức tuần hoàn một vòng, tâm linh bị hỗn loạn khôi phục tỉnh táo hơn chút, Trương Tiện Ngư nhìn lối đi trong cổ mộ nhằng nhịt chồng chéo lên nhau tìm kiếm con đường chính xác nhất. Quan sát một hồi cậu liền vui vẻ đi vào con đường bên trái ngoài cùng. Cùng lúc Trương Tiện Ngư bước vào lối đi bên trái thì những con đường khác phía sau thoáng chốc biến mất dạng, thậm chí cả đường mà cậu đi tới cũng biến mất.

Trương Tiện Ngư không quay đầu nhìn, càng đi sâu vào trong cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc ngày càng nặng. Cậu nhắm mắt niệm Thanh Tâm chú, bước chân sau so với bước trước kiên định hơn. Không tới nửa tiếng đã cảm nhận được không khí xung quanh biến đổi rõ rệt, cảm giác hỗn loạn làm lòng người nôn nóng tiêu tan.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, trước mặt là một gian phòng mộ. Nhìn quy mô và vị trí của căn phòng này có lẽ là mộ chủ.

Cửa đồng vốn nên đóng chặt không biết là do thời gian lâu dài hay là từng có người đi qua nơi này mà hé ra một cái khe, trên cửa còn điêu khắc một con mắt to lớn quái dị, con mắt kia dựng thẳng, bên trái bốn đường kẻ, bên phải năm đường kẻ như lông mi trên và lông mi dưới của mắt người.

Hoa văn chỉ có đường nét đơn giản nhưng nhìn liếc qua lại như có một con mắt thật sự trên cửa đồng đang nhìn chằm chằm. Trương Tiện Ngư đến gần quan sát, cậu chưa bao giờ thấy hoa văn nào tương tự trên sách vở ghi chép mình từng đọc. Phù hiệu trong lịch sử có liên quan tới đôi mắt rất nhiều tuy nhiên không có nó.

Trương Tiện Ngư đứng trước cửa nghiên cứu một hồi chắc chắn trong trí nhớ mình không có thông tin gì về nó mới đẩy cửa đồng đi vào. Sau khi vào trong trước hết đập vào mắt là một cỗ quan tài được dây xích treo trên không trung chính giữa phòng mộ. Quan tài làm bằng đồng xanh, mặt trên phủ kín lớp rỉ sét của đồng.

Quan tài bị xích sắt thô to treo lơ lửng giữa trời, mà trên phiến đá nằm dưới quan tài cũng khắc một con mắt y hệt trên cửa đồng. Kích cỡ của con mắt xêm xêm với quan tài. Trương Tiện Ngư đang nhìn con mắt kia đột nhiên có linh cảm rời mắt liền thấy trần phòng đối điện với quan tài cũng khắc một con mắt giống với cái dưới phiến đá.

Quan tài ở giữa không trung, hai con mắt một trên một dưới chú mục vào nó, còn cả con mắt to lớn trên cửa đồng.... Cậu mơ hồ đoán đây là một loại thuật phong ấn mà ít người biết.

Thời kỳ viễn cổ thường thờ phụng đồ đằng [1], đồ đằng khác nhau sẽ đại biểu cho một vị thần riêng biệt. Mà đồ đằng có liên quan tới đôi mắt rất nhiều, nổi tiếng nhất trong đó chính là con mắt trên đồ trang sức được tìm thấy ở Tam Tinh Đôi[2]. Đó là sự tôn sùng Tằm thần "vị thần dõi mắt khắp phương" của người Thục thủy tổ.

[1] Đồ đằng: là dạng vật tổ [tông tộc] được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình. Ví dụ ở Vn mình thì sẽ có chim Lạc (Âu Cơ hình tượng hóa), Rồng (Lạc Long Quân hình tượng hóa). Hai vật tổ phổ biến nhất này thường được khắc trên trống đồng.....

[2] Gò ba sao| Tam tinh đôi: là một di chỉ khảo cổ học nằm trong địa phận Tứ Xuyên, TQ và cũng là tên gọi của một văn hóa thời đại đồ đồng.

Đám người thời viễn cổ phần lớn tin tưởng đồ đằng của thần linh và tổ tiên có thể bảo vệ bọn họ.

Nhưng xem tình hình hiện tại cỗ quan tài bị treo lơ lửng giữa không trung, bên trên bên dưới và cánh cửa có khắc hình con mắt không giống như đang bảo vệ, mà như là nhờ sức mạnh của tổ tiên hoặc thần linh trấn áp trông chừng người bên trong quan tài.

Chỉ không biết chủ nhân của quan tài này là ai, rốt cuộc đã gây ra chuyện gì đến mức chết rồi vẫn không được ngủ yên.

Mặc dù tò mò nhưng Trương Tiện Ngư không lại gần cỗ quan tài kia mà liếc quanh bốn phía phòng mộ trước. Căn phòng này rất lớn tuy nhiên bên trong lại trống trơn không có đồ bồi táng. Trên vách tường còn khắc một số hoa văn vô cùng mờ nhạt.

Sau khi chắc chắn trong phòng không có cơ quan cậu mới cất bước tới xem bức bích họa được khắc trên tường.

Dưới sự ăn mòn của thời gian, những bức bích họa hết sức trừu tượng này đã phai mờ gần sạch. Trương Tiện Ngư nhìn từ đầu tới cuối mới hiểu được đại khái kể về cuộc đời của chủ nhân quan tài. Điều cậu đoán quả thật không sai, người trong quan tài đúng là bị tộc nhân trấn áp tại đây.

Bức họa kể từ khi chủ nhân quan tài sinh ra, hắn là con trai của tộc trưởng nhưng từ khi sinh ra đã biết nói biết đi, tuổi còn nhỏ đã có thể đi săn đánh trận. Ở nửa trước bích họa tộc nhân vô cùng kính sợ hắn, chuyện gì cũng lấy hắn làm đầu tôn sùng như thể thần linh. Thế nhưng về sau không biết vì lý do gì mà hình tượng của hắn trên bích họa biến thành quái vật đầu thú thân người, bích họa mô tả hắn trở nên khát máu tàn sát rất nhiều người, đứa trẻ bé tí cầm trường kích còn cao hơn nó, đứng trên đống xác như sát thần.

Đứa bé ngày một lớn dần, người trong tộc lại càng ngày càng sợ hãi nó, coi nó là tà ma. Vì vậy trong tộc khởi dậy một cuộc nội chiến. Chủ nhân trong quan tài thua trận, thi thể được đặt vào trong quan tài đồng xanh dùng xích sắt khóa lại treo trên không, sau đó nhờ sức mạnh của thần linh trấn áp để hồn phách của hắn mãi mãi không được yên nghỉ đầu thai chuyển kiếp.

Bích họa vẽ rất đơn giản, Trương Tiện Ngư mò mẫm đoán sơ sơ chắp vá thành câu chuyện, ánh mắt cậu nhìn về phía quan tài treo trên không, người xưa luôn có quan niệm mồ yên mả đẹp. Quan tài này lại bị treo lơ lửng đại ý là không được ngủ yên.

Cậu do dự một hồi vẫn quyết định mở quan tài xem thử.

Trương Tiện Ngư dùng bùa chú niêm phong toàn bộ phòng mộ để phòng ngừa bất ngờ rồi dùng sét trong lòng bàn tay chém đứt dây xích, quan tài bằng đồng xanh đập xuống đất, bụi bặm bay mù mịt. Xích sắt trên nóc mộ buông thõng đung đưa phát ra tiếng va chạm nặng nề. Trương Tiện Ngư cẩn thận áp sát vén đám dây xích ra dùng sức đẩy nắp quan tài nặng trịch.

Nắp quan tài chậm rãi xê dịch, đầu tiên đập vào mắt là một bộ quần áo đỏ tươi, Trương Tiện Ngư căng thẳng đẩy mạnh nắp quan tài, bên trong chỉ có một bộ quần áo màu đỏ bao bọc xương khô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!