Chương 6: Ba yếu tố trong việc giả gái

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Cuối cùng Lận Vô Thủy vẫn không đợi được ai đó mời mình ngủ chung. Trương Tiện Ngư dán xong bùa, tự giác coi như hoàn thành nhiệm vụ, ngáp hai cái díp mắt mơ màng quay về phòng ngủ tiếp.

Lận Vô Thủy một mình đứng đó nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, xoắn xuýt một hồi vẫn không dám mặt dày bò lên giường người ta, đành buồn bực quay về phòng.

Xem ra mình vẫn chưa học được tinh túy trong mấy bài viết đó.

Lận Vô Thủy thuần thục vào diễn đàn, mở bài viết "Bí quyết nâng cao trình độ cosplay của bản thân" xem lại lần nữa. Chăm chỉ ghi nhớ nội dung chính trong đó, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lặng yên không tiếng động đi tới tủ âm tường, mở cửa ra.

Tiểu quỷ co quắp tận sâu trong tủ âm tường bị dọa hết hồn, đôi mắt đen ngòm trợn lớn, sợ hãi nhìn hắn. Sắc mặt tiểu quỷ trắng bệch, cổ và tay chân đầy vết tích màu đỏ như mạng nhện. Lận Vô Thủy nheo mắt nhìn chằm chằm nó sau đó kéo cửa tủ lại.

Một đêm yên giấc.

Ngày thứ hai Trương Tiện Ngư làm ca sáng, bảy giờ rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân thì dùng cà chua và trứng gà mua hôm qua nấu mì cà chua trứng ăn sáng.

Lận Vô Thủy nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng dậy theo. Hắn vẫn mặc quần áo của Trương Tiện Ngư, cặp chân dài lắc lư đi vào phòng bếp đứng nhìn. Cậu bưng mì ra, bảo hắn ăn trước, "Làm tạm một chút, không biết ăn có ngon không."

Hai bát mì nóng hổi đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, Lận Vô Thủy cầm đũa ăn một miếng, sau đó vô cùng khoa trương khen một câu, "Ưm, ngon lắm, trước giờ tôi chưa từng được ăn ngon như vậy!"

Trương Tiện Ngư cởi tạp dề, tự động coi nhẹ lời nịnh bợ hơi quá của Lận Vô Thủy, bê bát kia của mình vừa thổi vừa ăn.

Ăn sáng xong, cậu đặt bát đũa xuống nhìn người đối diện còn đang từ tốn uống canh, cố gắng chọn lọc từ ngữ một chút nói: "Bây giờ tôi phải đi làm, nhà cô ở đâu? Đợi chút chúng ta cùng đi, tôi thuận đường dẫn cô tới bến xe buýt."

"...." Lận tổng mới vừa được món ngon làm hài lòng lập tức mất hứng, ánh mắt chuyển sang u oán, hắn nhanh chóng gục đầu xuống, suy sụp nói: "Anh đang đuổi tôi đi à?"

".... Tôi không có ý đó." Tuy rằng cậu đúng là có ý này nhưng không thể nói thẳng với con gái nhà người ta như thế được, Trương Tiện Ngư vắt hết óc nghĩ lý do, "Tôi sợ cô không biết đường, cùng đi thì sẽ tiện hơn."

Lận Vô Thủy buồn bã nói: "Tôi biết đường, anh cứ đi làm đi, đợi tôi thu dọn xong sẽ đi ngay, sẽ không ăn bám chỗ anh nữa."

Nghe đến câu sau cùng, Trương Tiện Ngư cuối cùng cũng yên tâm, nụ cười trên mặt lập tức thoải mái hơn, "Được, vậy lúc nào cô đi thì nhớ đóng kín cửa lại nhé." Tiền mặt cậu đã gửi vào thẻ, thẻ lại trên người cậu, trong nhà không có đồ vật gì đáng giá, cô nàng muốn ở thêm một chút thì cứ ở thêm đi.

Trương Tiện Ngư vui vẻ thu dọn bát đũa, ngâm nga hát thầm đi làm.

Lận Vô Thủy nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu, hắn sờ sờ cằm, lười biếng nằm vật ra sô pha bắt đầu đặt mua hàng trên mạng, hôm qua vội quá chỉ kịp chuẩn bị một bộ quần áo, hắn phải mua thêm mấy bộ để còn thay nữa. Sau khi mua xong, ánh mắt lại không tự chủ bị mấy loại mỹ phẩm ở mục đề cử hấp dẫn, hắn còn nhớ chủ nhân bài viết kia nói ba yếu tố để giả gái, quan trọng nhất chính là trang điểm.

Mặc dù hắn lợi dụng pháp thuật sửa lại dung mạo bản thân, nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Trương Tiện Ngư dù sao cũng là một đạo sĩ, không chừng ngày nào đó sẽ nhìn thấu pháp thuật của hắn. Vì lý do an toàn, vẫn nên tự học trang điểm thì hơn.

Cặp chân dài của Lận Vô Thủy gác lên tay vịn sô pha, hoàn tìm chìm đắm vào trong thế giới mỹ phẩm.

- --------

Buổi chiều tan tầm về nhà, Trương Tiện Ngư rẽ vào chợ mua thức ăn sau đó mới chậm rãi trở về. Bất ngờ lại gặp hàng xóm hôm qua ở cửa tiểu khu. Đối phương nhìn cậu vẫn là bộ dạng như gặp quỷ, hai người đi cùng một đoạn, tới cửa tòa nhà số ba, đối phương không nhịn được kéo Trương Tiện Ngư qua một bên, thì thầm nói nhỏ: "Tôi nói này người anh em, cậu vẫn sống trong đó à?

Không phải tôi dọa cậu đâu, nhưng phòng 204 hơn một tháng trước thực sự từng xảy ra chuyện, một nhà bốn người trong đó đều chết cả."

"Cậu có biết chết thế nào không?" Hắn dừng một chút, dường như nhớ lại hình ảnh khủng khiếp nào đó, ánh mắt có chút sợ hãi, "Một nhà bốn mạng người đều bị phanh thây. Lúc phát hiện ra thì cơ thể vương vãi rải rác khắp nơi, máu đọng thành lớp dày trên sàn nhà."

Đây còn chưa phải kinh khủng nhất, muốn phanh thây thì phải dùng cưa điện đúng không? Cho dù cưa vào lúc nửa đêm gà gáy thì cũng không giấu được âm thanh lớn như vậy. Huống hồ cách âm của tiểu khu này cũng không được tốt cho lắm, nhưng lúc gia đình này chết hàng xóm lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Bất kể là tiếng cưa điện hay tiếng cầu cứu đều không nghe thấy, yên tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Nếu không phải do mùa hè nóng bức, cả tầng lầu đầy mùi xác thối khiến hàng xóm cách vách không chịu được gọi công ty bất động sản tới mở cửa thì có khi phải lâu hơn nữa mới có người phát hiện ra.

"Việc kỳ lạ trong chuyện này quá nhiều, cảnh sát đến tận bây giờ vẫn chẳng tìm được bóng dáng kẻ tình nghi, bọn họ đều nói.... đây không phải do người làm." Cuối cùng hàng xóm cố ý hạ thấp giọng, thấy Trương Tiện Ngư vẫn tỉnh bơ như cũ, lại nói tiếp: "Không chỉ vậy, từ ngày đầu thất của mấy người này, hàng xóm cách vách luôn nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên trong. Mà trong bốn người chết thì có một bé trai bảy tuổi.

Bọn họ nói do người nhà này chết thảm quá nên oan hồn đứa nhỏ không siêu thoát được."

"Vẫn chưa bắt được hung thủ?" Trương Tiện Ngư nghe xong, chính xác bắt được trọng điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!