Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
La Đan Thanh bắt đầu mất liên lạc từ đêm giao thừa, nếu như tính từ nghỉ đông tới bây giờ thì cũng mới gần hai tháng, mà thuật pháp muốn thành phải mất chín chín tám mốt ngày, hiện tại vẫn còn cơ hội giải trừ.
Trương Tiện Ngư nhỏ giọng hỏi: "Anh biết cách phá giải không?"
"Để anh thử xem."
Sương đen vờn quanh hông và bả vai Trương Tiện Ngư chậm rãi tràn vào gian phòng, cùng lúc sương đen vào phòng, đám quỷ quái trong tranh nét mặt sợ hãi nhưng không dám tùy tiện nhúc nhích. Trên trần nhà, miệng bà lão kia không ngừng khép mở, thoạt nhìn vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ có ánh lửa bên trong đầu lâu lập lòe dữ dội hơn.
Lận Vô Thủy tiến thẳng về phía bức tranh trên trần nhà.
Trên bức tranh dần xuất hiện một vệt màu đen như vết mực không cẩn thận dây ra. Sau đó vệt mực này càng đậm càng nhiều, cuối cùng nhuộm đen toàn bộ một góc tranh. Màu mực trên tấm hình lan ra chậm rãi dịch gần về phía bà lão, xương đầu lâu trong tay bà ta khẽ nghiêng, dầu trong đầu chảy xuống từ vị trí hai con mắt, nơi lớp dầu chảy tới bốc cháy lên một ngọn lửa màu xanh.
Ngọn lửa màu xanh đối chọi với vệt mực. Ban đầu thế lực hai bên còn ngang nhau, không qua bao lâu ngọn lửa màu xanh bắt đầu biến mất. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy ngọn lửa này đang bị vệt mực nuốt chửng từng chút một.
Bà lão trấn định ngồi ở giữa tranh đột nhiên đứng dậy, trong miệng cũng không thèm lầm bầm nữa, bà ta nâng đầu lâu giơ về phía trước, nháy mắt toàn bộ đầu lâu bắt đầu cháy rừng rực, bên trong ngọn lửa màu xanh còn kèm theo một ánh lửa trắng.
Sương đen hơi ngừng lại không đối chọi trực diện với bà ta, ngược lại chia thành từng tốp nhỏ biến ảo bao vây tứ phía, bà lão ở giữa sắc mặt dữ tợn, ngọn lửa bên trong xương sọ chậm rãi bén lên người bà ta nhưng vẫn không thể ngăn cản sự cắn nuốt của sương đen.
Chỉ thấy bà lão trong tranh dần bị nuốt chửng, cuối cùng chỉ sót lại màu mực đậm đặc tới cùng cực.
Sau khi Lận Vô Thủy cắn nuốt bà lão thoát ra khỏi tranh. Hắn lần theo vách tường mà đi, chậm rãi chui vào đống tranh dọc theo trần nhà xuống bốn vách tường. Đám quỷ quái vẻ mặt hoảng sợ, mọi chuyện xảy ra trong chốc lát, sương đen nuốt sạch từng con quỷ trong tranh một.
Đống tranh treo tường nhanh chóng chỉ còn lại khoảng trống.
Trương Tiện Ngư lúc này mới tiến vào xem tình trạng của La Đan Thanh.
Sau khi bà lão kia bị thôn phệ, hai mắt La Đan Thanh liền nhắm lại. Trương Tiện Ngư kiểm tra một chút, hồn phách của hắn cực kỳ suy yếu, có lẽ do thuật pháp bị phá ngang nên cho dù La Đan Thanh đã rơi vào mê man vẫn lộ rõ vẻ bất an trên gương mặt, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, con ngươi dưới mí mắt mỏng manh chuyển động liên tục, nhưng người thì không tỉnh lại.
Trương Tiện Ngư cầm một tấm an hồn phù gấp thành hình tam giác đặt dưới gối hắn rồi nhỏ giọng bàn bạc với Lận Vô Thủy, bọn họ quyết định đi tìm kẻ âm thầm ám hại La Đan Thanh.
La Đan Thanh tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại, sau khi hai người ra ngoài cậu dùng phù chú niêm phong cửa nẻo, như vậy có thể yên tâm không ai xông vào trong được.
Tầng một chỉ có ba phòng ngủ, ngoại trừ một phòng La Đan Thanh nằm ra thì hai phòng khác đều trống không. Hai người chia nhau thăm dò một lượt, cuối cùng tìm được một cửa ngầm trong tủ quần áo ở phòng ngủ.
Tủ quần áo miễn cưỡng dựa vào vách tường che giấu cửa ngầm, bên trong dùng quần áo che chắn, nếu không phải Lận Vô Thủy men theo vách tường mò mẫm kiểm tra thì rất khó phát hiện.
Trương Tiện Ngư mở cửa ngầm, lối đi bên trong tối tăm mịt mù, con đường quanh co xuống dưới không biết thông tới nơi nào.
Hành lang sau cửa ngầm chỉ cao bằng nửa người, diện tích vô cùng chật hẹp. Trương Tiện Ngư cúi người đi vào, cứ thế đi khoảng nửa tiếng con đường trước mắt mới dần rộng rãi hơn.
Phía trước lại là một đoạn cầu thang hướng xuống thấp thoáng ánh sáng le lói.
Sương đen tràn xuống thuận theo cánh tay Trương Tiện Ngư, men theo vách tường tối ngòm thăm dò phía trước, khoảng năm phút sau quay về bám vào bên tai cậu thì thầm: "Phía trước có không ít người."
Trương Tiện Ngư cẩn thận thu lại hơi thở, sử dụng phù ẩn nấp rồi bước xuống cầu thang.
Sau khi xuống tới đáy lại có một đoạn hành lang không ngắn, tuy nhiên lần này rộng rãi hơn rất nhiều, độ rộng có thể cho một chiếc xe nhỏ chạy qua. Đi tới điểm cuối quả nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện, mà không chỉ có một người.
Cuối hành lang là một căn phòng đá hình vuông rộng rãi, góc phòng bày một cái giường cổ và bàn, bên kia thì lại đặt đủ loại công cụ đào bới.
(*) giường cổ
//
Năm gã đàn ông tuổi tác khác nhau ngồi quanh bàn uống rượu. Trương Tiện Ngư nấp ở đầu hành lang nghe lén bọn chúng bàn bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!