Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Trương Kiến Quốc mất được hơn nửa năm rồi, đạo quán nhỏ vắng vẻ thê lương, trưởng thôn định đón Trương Tiện Ngư tới nhà mình ăn tết, nhưng cậu nghĩ khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, cứ ở nhà mình thì hơn, tuy rằng Trương Kiến Quốc không còn, hồi ức của hai thầy trò thì vẫn còn đó. Nhà khác vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu cũng vẫn không phải là nhà mình.
Hai chín tết, Trương Tiện Ngư ngồi nhờ xe người trong thôn ra ngoài mua sắm đồ đạc, trong nhà chỉ có một mình cậu cho nên không mua quá nhiều, cậu còn cố ý mua thêm hai món Trương Kiến Quốc ngày trước thích ăn, một bàn ba món mặn một món canh, coi như là bữa cơm tất niên.
Sáng sớm ngày ba mươi, Trương Tiện Ngư tổng vệ sinh toàn bộ đạo quán, những đồ vật cần đánh rửa thì đều rửa sạch hết, sau đó mới bắt tay vào làm cơm tất niên. Hàng xóm láng giềng không mời được cậu qua nhà ăn tết lại cố tình mang rất nhiều thịt cá sang, sợ cậu ở nhà một mình tủi thân, cuối cùng bữa cơm tất nhiên này phong phú hơn nhiều so với Trương Tiện Ngư tưởng tượng.
Mùa đông trời tối nhanh, Trương Tiện Ngư bày dọn thức ăn lên nhà, chủ vị là của Trương Kiến Quốc, cậu dọn bát đũa ra rồi ngồi ở phía đối diện, rót hai chén rượu, một chén đặt ở chủ vị, một chén cho mình uống.
Nhấp một ngụm rượu rồi mới ăn cơm.
Trương Tiện Ngư chậm rãi ăn cơm, trên bàn là bốn món ăn nóng hổi và hai đĩa đồ khô, một mình cậu ăn thật ra hơi nhiều, trước đây thì không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ một mình quạnh quẽ, trước mặt là cả bàn thức ăn, vậy mà bắt đầu cảm thấy có chút buồn buồn đìu hiu.
(*) đồ khô là kiểu lạp xưởng, thịt xông khói, vịt sấy....
Cậu cảm thấy hơi nhớ Lận Vô Thủy. Nếu như bây giờ hắn ở đây, chỗ thức ăn này sẽ không coi là nhiều nữa, hồi còn ở Gia Chúc lâu, đồ ăn dù nấu nhiều hay ít, Lận Vô Thủy đều vét sạch sành sanh, chẳng bao giờ phải lo chuyện cơm thừa canh cặn.
Trương Tiện Ngư thở dài, nghĩ thầm mới trải qua một học kỳ ngắn ngủi, bản thân mình liền bị ảnh hưởng rồi.
Cậu ăn uống qua loa, đồ thừa thì cất vào trong tủ bát để ngày mai ăn tiếp, sau khi rửa mặt, đóng kỹ cửa nẻo thì chui vào chăn từ sớm, trong đạo quán không có điều hòa, hạ nóng đông lạnh đều tự dựa vào năng lực chịu đựng của bản thân, dù sao cũng không có việc gì, chẳng bằng chui vào trong chăn cho ấm áp.
Tuy rằng chui vào trong ổ chăn nhưng trời vẫn còn sớm nên Trương Tiện Ngư cũng không ngủ được, cậu mở tivi kiểu cũ trên bàn, chương trình gala tân xuân tưng bừng sôi nổi, cậu lại không có tâm trạng để xem.
Trương Tiện Ngư suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Lận Vô Thủy, hỏi hắn ăn cơm tất niên chưa?
Lận Vô Thủy đương nhiên ăn rồi, nhà họ Lận vốn là gia tộc lớn, bạn bè thân thích một đại gia đình, hàng năm vào dịp này đều sẽ đặt hai ba bàn ở khách sạn quây quần bên nhau. Cha Lận chỉ có một thằng con trai là hắn, lúc này hắn tất nhiên sẽ phải đứng ra tiếp đón khách khứa. Lận Vô Thủy thật ra cảm thấy rất phiền, hắn không thích xã giao giả tạo với những người này, nhưng cha Lận cũng lớn tuổi rồi, hắn không lo thì ai lo, vậy nên đành thỏa hiệp.
Lúc nhận được tin nhắn của Trương Tiện Ngư, hắn đang buồn bực hút thuốc ở ban công.
Lận Vô Thủy cảm thấy ở Gia Chúc lâu vẫn là thanh tịnh nhất.
Người sống ở Gia Chúc lâu rất thân thiện, cho dù không nói lời nào thì tâm trạng mình vẫn thoải mái. Nào có giống chỗ này, không khí ngột ngạt.
Nhận được tin nhắn của Trương Tiện Ngư, hắn lập tức không nhịn được gọi video call cho cậu. Bên kia nhanh chóng bắt máy, trong khung hình đen thùi lùi, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên có chút ngây ngô của Trương Tiện Ngư.
Lận Vô Thủy híp mắt quan sát một lát mới nhận ra cậu đang rúc trong ổ chăn, lại không bật đèn, nghe âm thanh xung quanh như là tiết mục cuối năm trên tivi.
"Sao ngủ sớm thế? Không ra ngoài chơi à?"
Trương Tiện Ngư than trời lạnh quá, "Bên ngoài cũng không có gì hay để xem." Trong thôn không có hoạt động giải trí, mọi người hoặc là ở nhà xem tiết mục cuối năm thức đón giao thừa hoặc là tới quán trà chơi mạt chược, hai thứ này loại nào cũng chẳng dính dáng tới cậu.
Lận Vô Thủy mấp máy miệng định nói gì đó thì chợt nhớ ra gia đình Trương Tiện Ngư cũng chỉ còn mình cậu, hắn nhìn thiếu niên yên lặng rúc bên trong chăn chỉ lộ ra một gương mặt, đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng của ti vi, rất sáng...
Có lẽ do quá buồn chán nên mới tìm hắn nói chuyện.
Lận Vô Thủy quay đầu nhìn họ hàng thân thích nhốn nháo loạn tùng phèo trong phòng, đột nhiên cảm giác trong lòng bực bội, hắn vội vã nói với Trương Tiện Ngư hai câu rồi tắt máy, sau đó cầm áo khoác định đi ra ngoài.
Em trai họ Lận bá vai bá cổ hắn, say khướt nói lớn: "Anh họ đi đâu vậy? Qua đây làm một chén nào!"
Lận Vô Thủy hơi nhướn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cái tay đang kéo ống tay áo mình, thằng em họ lập tức giật mình, đầu óc bị cồn làm chủ tỉnh táo hơn nửa, cậu ta nhanh chóng cười ngượng: "Anh họ đi thong thả, có cần em lái xe đưa anh đi không?"
Nói xong lại nhận ra mình vừa uống rượu, đưa con khỉ ấy mà đưa, cậu ta ngượng ngùng ngậm miệng.
"Mọi người cứ tiếp tục thưởng thức đi." Lận Vô Thủy bình thản nhắn nhủ một câu, "Tôi có chút việc phải ra ngoài, xin phép được vắng mặt."
Nói xong không chờ mọi người đáp lời liền đẩy cửa đi ra ngoài. Nhiệt độ ngoài phòng rất lạnh, hôm nay Lận Vô Thủy cũng uống rượu nên đành để quản lý khách sạn tìm tài xế cho mình, chỉ họ lái xe tới thôn Đoàn Kết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!