Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Trương Tiện Ngư không nhìn tiếp nữa, cậu hít sâu một hơi, cẩn thận lùi xa cửa phòng cất bước lên tầng.
Tầng một ầm ĩ hỗn loạn đến tận bây giờ, tầng hai lại im lìm không có động tĩnh gì, Trương Tiện Ngư có một cảm giác bất thường.
Hành lang tối đen như mực, cậu cẩn thận bước từng bậc đi lên, mùi máu tanh thoang thoảng và hơi lạnh giảm dần, đợi đến khi đứng ở tầng hai, nhiệt độ kia so với bình thường không chênh lệch nhiều lắm.
Có hơi lạnh, nhưng lại không phải kiểu lạnh lẽo thấm vào xương tủy kia. Tuyên bố rõ ràng nơi này rất bình thường.
Trương Tiện Ngư tới căn phòng của cặp song sinh, cửa khép hờ, đẩy nhẹ một cái là mở ra. Bên trong không có người. Trần Chiêu Đệ ở dưới tầng, Trần Phán Đệ lại không biết đi đâu.
Cậu lại đi sang phòng ngủ của hai vợ chồng Trần Hỉ Phát.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong vô cùng yên tĩnh. Trương Tiện Ngư nghiêng đầu lắng nghe, thính giác của cậu luôn tốt, lúc này lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
"Chúng ta vào trong xem."
Trương Tiện Ngư sờ vòng ngọc trên cổ tay nói khẽ với Lận Vô Thủy. Lận Vô Thủy đương nhiên không thể đáp lại, cậu đặt tay lên chốt cửa, nhẹ nhàng vặn mở.
Cửa phòng mở ra kêu "kẽo kẹt", người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn.
Trương Tiện Ngư vẫn duy trì tư thế thò nửa người vào trong thăm dò, đối diện với người bất động ở bên trong.
Hồ Phượng Lan nằm trên giường, Trần Phán Đệ bị trói trên ghế bên cạnh giường, Trần Hỉ phát thì dạng hai chân vẻ mặt âm u đứng trước mặt con gái, trên mặt không còn vẻ chất phác ban ngày.
Sau khi cửa mở ra, ba người đều quỷ dị xoay cổ qua nhìn cậu.
Bình tĩnh nhìn cậu một hồi, Trần Hỉ Phát quay lại tiếp tục trách móc Trần Phán Đệ bị trói trên ghế; Trần Phán Đệ sợ sệt cúi thấp đầu, cố gắng rụt vai hết mức, giống như làm thế có thể tránh được roi vọt và trách mắng của cha; Hồ Phượng Lan trên giường cũng rụt đầu lại, nửa khuôn mặt rúc bên trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm hai cha con.
Ba người lại chìm vào trong thế giới của chính mình, Trương Tiện Ngư phía ngoài cửa hoàn toàn bị bỏ quên.
Có lẽ là do sở thích di truyền của dòng họ, Trần Hỉ Phát cũng cầm một cành trúc nhỏ, hắn giơ cao nhánh trúc, tàn nhẫn hỏi: "Mày còn chạy nữa không?"
Trần Phán Đệ co rúm lại, khóc nức nở đáp: "Không chạy nữa ạ."
Trần Hỉ Phát vẫn chưa hài lòng, hắn quơ quơ nhánh trúc vụt hai cái lên người cô bé, giận dữ quát: "Nuôi hai đứa tốn cơm tốn gạo lớn như vậy, chúng mày còn muốn chạy! Chạy rồi thì ông lấy gì bán lấy tiền?!"
"Tao cho mày chạy! Cho mày chạy! Hôm nay ông đánh chết mày cái đồ rác rưởi này!
Hắn vừa quát vừa liều mạng quật Trần Phán Đệ, Trần Phán Đệ còn nhỏ không chịu được khóc òa lên, nước mắt màu đỏ chảy ra từ khóe mắt, uốn lượn chảy dọc xuống cổ.
Trần Hỉ Phát giống như nổi cơn điên, hắn điên cuồng vung que trúc trên tay. Làn da mịn màng của Trần Phán Đệ bị vụt tứa máu biến thành vết thương sâu hoắm, máu tươi chảy ra ồ ạt.
"Ngày mai ông sẽ bán chúng mày đi!"
Có lẽ do đánh mệt rồi, Trần Hỉ Phát thở hổn hển dừng lại, hắn vung vẩy cánh tay mỏi nhừ, cành trúc xanh đã bị máu đỏ nhuộm sẫm. Hắn cũng không quan tâm, coi như không có chuyện gì xảy ra đi tới máy lọc nước rót một chén tu ừng ực, sau đó mới đứng trước mặt Trần Phán Đệ, cành trúc nhuốm máu dí vào trán cô bé, "Mày giấu con em đi đâu rồi?"
Cơ thể Trần Phán Đệ hơi co giật, cúi đầu không đáp.
"Không chịu nói phải không?" Tâm tình của Trần Hỉ Phát kích động, hắn như một con chó điên lao vào đánh đập cô con gái bị trói không thương tiếc.
Lúc ban đầu cơ thể Trần Phán Đệ còn co giật mấy lần, sau đó dần bất động, ngoại trừ gương mặt nhỏ trắng bệch ra thì toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn. Trần Hỉ Phát dường như không nhận ra, hắn liên tục vụt xuống, ngay cả khi máu bắn lên người mình và vợ cũng mặc kệ.
Trương Tiện Ngư nhíu mày, hành vi của gia đình này còn ác độc và mù quáng hơn so với cậu tưởng tượng. Ánh mắt cậu lạnh lùng đảo qua phía giường, Hồ Phượng Lan nằm đó vẫn chưa ngủ, cô ta mở to mắt, gương mặt vàng như nghệ dính đầy máu của con gái, nhưng cô ta nhát gan trốn bên trong chăn, sợ hãi chứng kiến toàn bộ sự việc.
Bé gái trên ghế đã không còn nhìn ra hình người, từ phần đầu trở xuống đều nhuốm máu đỏ gai mắt. Máu tươi dọc theo cơ thể nhỏ tong tong xuống sàn thành một vũng nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!