Chương 36: Niềm vui bất ngờ

Dịch: Erale

Beta: Cúc Kiên Cường

Lâm Minh phát hiện ra Lận tổng nhà mình bắt đầu tan làm đúng giờ.

Mỗi sáng chín giờ tới công ty, buổi trưa không về nhà, thường gọi bữa trưa ở nhà hàng, nghỉ trưa thì nghỉ luôn trong phòng nghỉ riêng ở văn phòng, thoạt nhìn cuồng công việc hơn so với trước kia!

Thế nhưng, cứ đúng năm giờ chiều là hắn tan làm!

Theo quan sát mấy ngày nay của Lâm Minh, giờ tan tầm của Lận tổng không chệch tý nào, cho dù đang dở việc chưa giải quyết xong thì hắn cũng nhất định phải thu dọn đi về.

Hơn nữa tâm trạng còn rất tốt, không cần Lâm Minh đưa đón mà tự mình điều khiển xe lăn đi xuống bãi đỗ xe, để tài xế đưa mình về nhà.

Buổi chiều ngày hôm nay cũng giống như vậy.

Chỗ làm việc của Lâm Minh ngay bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, hắn nhìn chằm chằm thời gian ở góc phải máy tính, yên lặng đếm số, kim đồng hồ nhảy tới số năm cũng là lúc cửa phòng làm việc mở ra.

Lận tổng lạnh lùng của bọn họ mỉm cười sung sướng tan làm.

Lâm Minh tò mò tới mức nhộn nhạo tâm can, nhưng hắn không dám hỏi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi vào thang máy.

Lận Vô Thủy đúng là rất vui vẻ.

Sau khi kì nghỉ quốc khánh kết thúc, Trương Tiện Ngư muốn chuyển về kí túc xá ở, Lận Vô Thủy đương nhiên không đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chả có lý do gì để giữ người ta ở lại cả. Nếu mà để nói thẳng thì hai người không quen không biết, mối quan hệ duy nhất chỉ là anh trai của một người bạn mà thôi. Hơn nữa "người bạn" này còn là mình giả gái, Ngô Thủy đến giờ vẫn ở "nước ngoài" chưa về.

Tâm trạng Lận Vô Thủy tụt dốc không phanh, căn bản chẳng dám nói gì thêm.

Tính ngược tính xuôi, hắn đành mưu hèn kế bẩn giả vờ đáng thương. Dẫu sao cũng từng kề vai chiến đấu, còn sống chung một thời gian, Lận Vô Thủy cũng khá hiểu tính cách của Trương Tiện Ngư. Đừng nhìn vẻ ngoài xa cách của cậu mà nhầm, sống chung một thời gian sẽ phát hiện ra người này ăn mềm không ăn cứng, nhất là với người quen.

Lận Vô Thủy mới chỉ ỉu xìu than thở xoa xoa cái chân bó thạch cao của mình một tý, cậu ấy đã lui một bước, đồng ý buổi tối quay về đây ngủ.

Lận Vô Thủy cảm thấy điều này còn vui hơn nhận được lãi ròng của công ty.

"Lận tổng, tới nơi rồi."

Tài xế dừng lại trước siêu thị cách Gia Chúc lâu không xa, chủ động mở cửa xe cho hắn đi xuống. Xe này đã được thay đổi, băng ghế phía sau bị dỡ bỏ toàn bộ, lắp thêm tấm che, Lận Vô Thủy có thể tự điều khiển xe lăn lên xuống.

Lận Vô Thủy xuống xe, mở tin nhắn, dựa theo thông tin mà Trương Tiện Ngư gửi qua, bắt đầu tìm mua đồ ăn. Hắn chọn đồ ăn ở phía trước, tài xế đẩy xe hàng đi theo phía sau.

Cũng may độ khó mua thức ăn không lớn lắm, Lận tổng tính tiền xong thì xách theo túi đồ về nhà.

Trương Tiện Ngư sáu giờ tan học, bài vở của đại học Giang Thành không hề thoải mái, cho dù chương trình học của ngành khảo cổ so với những ngành khác dễ thở hơn rất nhiều, nhưng kì thực bài vở vẫn chẳng hề ít.

Lận Vô Thủy về nhà trước một bước, hắn cho tài xế ra về rồi tranh thủ xử lý công việc ở ban công, đợi Trương Tiện Ngư trở về. Gia Chúc lâu ngay gần đó, hắn về nhà tầm mười mấy phút thì Trương Tiện Ngư cũng sẽ về tới nơi.

Thế nhưng hôm nay đợi tới sáu rưỡi vẫn chưa thấy người về.

Hắn đợi tới sáu giờ bốn mươi, không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại, điện thoại đổ chuông một hồi, giọng nữ máy móc nhắc nhở người nhận không nghe máy.

Mà lúc này, Trương Tiện Ngư và La Đan Thanh đang bị người chặn đường ở cổng trường.

Bọn họ vốn tan học như bình thường, Trương Tiện Ngư về Gia Chúc lâu, La Đan Thanh tiện đường ra ngoài cùng cậu kiếm chút gì ăn. Nhưng hôm nay bọn họ vừa ra tới cổng trường thì đã bị người ta chặn lại.

Chính xác mà nói thì là La Đan Thanh vừa ra tới cổng đã bị người ta chặn lại. Trương Tiện Ngư chỉ là tiện thể bị chặn cùng thôi.

Xe Bentley màu đen đỗ ở góc đường đối diện, bốn gã đàn ông cao to mặc vest chặn La Đan Thanh, giọng điệu cung kính, vẻ mặt lại đầy khinh thường, "Tam thiếu, lão thái gia mời cậu lên xe một chuyến."

Vẻ mặt vui cười của La Đan Thanh chuyển sang lạnh nhạt khi nhìn thấy bọn họ, Trương Tiện Ngư chú ý thấy bàn tay nắm chặt, gân xanh trên cổ lộ rõ của hắn, giống như là đang nhẫn nhịn, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, bức tranh kia bị tôi đốt rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!