Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Bộ thi thể kia đột nhiên nhảy ra khỏi bụng tượng phật, thi thể hoạt bát sống động cứ thế bị Trương Tiện Ngư nện cho một trận tơi bời.
Tạ Định Tâm ở bên cạnh há hốc mồm định vỗ tay cổ vũ.
Nhưng mà hắn chưa kịp reo hò, khối thi thể bị đập nát kia đã khiến đám khách hành hương phát cuồng lên. Bọn chúng không tiếp tục duy trì hình người, khí đen cuộn trào, diện mạo dữ tợn dần lộ ra.
Đám người này giống hệt xác thối Lý Vĩ hôm qua. Tất cả đều hiện về dáng vẻ khi chết, giòi bọ lúc nhúc bò tới bò lui trên thi thể mục nát, mùi tanh tưởi nồng nặc đặc trưng của xác chết lâu ngày.
Âm binh câu hồn đoạt phách, đám "người" này lại dùng hồn phách của mình làm hương cúng bái, cho nên âm binh cũng không có cách bắt bọn chúng, đúng vào lúc này kết giới màu vàng bao phủ miếu thờ đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh, sấm sét bên ngoài sắp sửa đánh xuống.
Mấy trăm âm binh cúi chào Trương Tiện Ngư, nhanh chóng chui về lòng đất. Đồng thời sấm sét oanh tạc bên ngoài dẫn theo tia điện bổ xuống.
"Đoành."
Giữa cơn mưa sấm sét, miếu thờ đèn nhang thịnh vượng rốt cuộc không giữ được ảo cảnh giả tưởng, hương khói vấn vít tán đi, chỉ còn lại thi thể cháy khét và tường đổ.
Làm gì còn ngôi miếu Địa Tạng nào nữa, bốn phía xung quanh đầy cây khô héo, một tòa miếu thờ cũ nát xiêu xiêu vẹo vẹo, đại điện phủ bụi, pho tượng cũ kỹ ngồi ngay ngắn biến thành màu đen, phần bụng tượng phật còn bị thủng thành cái động.
Phật giả vẫn chiến đấu ở giữa không trung rít lên, đồng tử đen kịt thoáng chốc biến đỏ định lao về phía Trương Tiện Ngư, nhưng Lận Vô Thủy không cho nó cơ hội đó, sương đen như tấm lưới lớn bao vây kín kẽ, phật giả ở bên trong đụng trái đụng phải, cố gắng một hồi nhưng vô ích, nó không giãy dụa nữa mà dần im lặng.
Lận Vô Thủy yên lặng tiêu hóa, tiếp theo giống như ăn thịt nhả xương, phun ra một thứ vàng óng ánh, hư ảnh màu vàng rất nhạt, mơ hồ có thể thấy được là Phật Ảnh phiên bản tí hon, mặt mày từ bi, dáng vẻ trang nghiêm.
Phật Ảnh màu vàng chắp hai tay trước ngực, cúi chào bọn họ, thân hình tuy nhỏ nhưng âm thanh lại vô cùng mạnh mẽ, "A di đà phật..."
"Đa tạ các vị thí chủ đã cứu giúp."
Lận Vô Thủy luôn ghét phải giao thiệp với đám đạo sĩ hòa thượng nên âm thầm tránh ra xa, bản thân hắn thôn phệ phật giả có chút khó tiêu, cho nên dứt khoát chui vào bên trong vòng ngọc trên cổ tay Trương Tiện Ngư.
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm cũng lịch sự đáp lễ.
"Chuyện gì thế này?"
Bọn họ vốn cho rằng phật giả làm loạn, không ngờ phút cuối còn xuất hiện một vị phật hàng thật giá thật. Trương Tiện Ngư có thể mơ hồ chứ Tạ Định Tâm lại không hề ngốc nghếch, hiện giờ là thời đại mạt pháp, đừng nói thần phật khắp thế gian đã không rõ tung tích, mấy chục năm gần đây bọn họ ngay cả đám "địa quan" quản lý địa phủ như Thổ Địa – Thành Hoàng cũng chả gặp được mấy.
Nếu như không phải thường ngày vẫn được đáp lại khi làm phép siêu độ, bọn họ còn tưởng rằng các vị thần phật biến mất hết rồi ấy chứ.
Nhưng mà Phật Ảnh dáng vẻ trang nghiêm chỉ gật nhẹ đầu với bọn họ, sau đó tay phải chỉ về phía hai người, hai luồng hào quang liền dung nhập vào giữa ấn đường mỗi người. Cảm giác đó không hề khó chịu, thậm chí còn có chút ấm áp, xua tan âm khí dày đặc bốn phía.
Ánh hào quang chính là một đoạn ký ức của Phật Ảnh. Hắn không phải bản tôn của Địa Tạng Bồ Tát mà chỉ là một ý niệm của pho tượng đúc vàng, trải qua thời gian dài hưởng khói lửa cung phụng của chúng sinh thì hóa thành hình dáng bây giờ, hay còn gọi là "Linh". Mọi người thường hay nói miếu này miếu kia linh nghiệm, thực ra chính là phải xem tượng thần được thờ cúng có sinh ra "Linh" hay không, những "Linh" này không phải bản tôn nhưng vẫn có một ít liên hệ kỳ diệu với chủ nhân thực sự, thừa hưởng một vài thứ theo bản tôn, cho nên có thể che chở phù hộ cho tín đồ.
Trong ký ức của Phật Ảnh, nơi này vốn là một tòa miếu Địa Tạng có niên đại xa xưa. Rất lâu về trước, núi Cửu Hoàn cũng có người sinh sống, nhưng do thời gian tuần hoàn, vật đổi sao dời, triều đại biến động, nơi này liền dần dần hoang phế, miếu Địa Tạng nhang đèn thịnh vượng cũng dần dần bỏ trống, trở thành ngôi miếu hoang không người cung phụng.
"Linh" bên trong tượng phật được sinh ra nhờ cúng bái, nhang đèn không còn thì "Linh" cũng sẽ trở nên suy yếu, e rằng qua một thời gian nữa, nó sẽ hóa thành hư vô.
Thế nhưng trước khi "Linh" biến mất, có một kẻ tu hành phát hiện ra miếu Địa Tạng nằm sâu trong núi Cửu Hoàn cùng với "Linh" sắp hóa thành hư vô bên trong tượng phật.
Kẻ kia tuổi thọ đã tận, gặp được "Linh" thì tìm được hy vọng sống. Gã đi vào bên trong tượng phật, dùng dị pháp cưỡng ép tách hồn phách của mình ra ngoài, sau đó mượn trạng thái linh hồn cắn nuốt "Linh" suy yếu.
Mặc dù chỉ là một luồng tàn niệm nhưng dù sao cũng từng trải qua ngày tháng hưởng khói lửa nhân gian, kể cả sắp tiêu tan thì lợi ích mà nó đem lại cũng không thể coi thường. Tu giả kia sau khi cắn nuốt "Linh", nhờ khả năng của "Linh" trốn thoát quỷ sai địa phủ, sau đó gã bắt đầu trù tính phục sinh.
Tu giả tâm thuật bất chính, gã không cam tâm bị vây trong miếu thờ hoang phế đổ nát này, vào một lần có người phát hiện ra miếu Địa Tạng. Gã hiện chân thân dọa dẫm du khách, lại thực hiện mấy nguyện vọng cho bọn họ, lừa gạt bọn họ dẫn nhiều người tới miếu dâng hương cầu nguyện hơn, nhưng lần này, gã giết sạch những người tới cầu nguyện.
Thi thể chất chồng như núi trong sân miếu, hồn phách bị gã trói buộc, sau khi luyện chế thì biến thành trành quỷ, chuyên giúp gã lừa người vào núi.
Trành quỷ quá yếu, chỉ có thể hành động vào ban đêm, núi Cửu Hoàn lại hẻo lánh, muốn lừa người vào chẳng dễ dàng gì, gã tu giả bèn thay đổi tà thuật phục sinh của mình một chút, khiến đám thi thể trong sân sống lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!