Chương 31: Ai là người đang đứng phía sau?

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Năm người chậm rãi đi lên núi. Cỏ cây trên núi Cửu Hoàn tươi tốt, mặc dù rừng cây có thể che nắng nhưng đồng thời cũng gia tăng độ khó khi leo núi. Cũng may có hai nữ sinh cười đùa vui vẻ điều hòa không khí, nên cả quãng đường cũng không đến mức khô khan.

Leo núi khoảng hơn hai tiếng, hai nữ sinh nói không đi nổi nữa, đội ngũ mới dừng lại nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều đem theo nước và thức ăn, chỉ cần trải thảm dã ngoại ra đất là có thể nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Tạ Định Tâm mang rất nhiều đồ ăn vặt theo, sau khi đưa cho hai nữ sinh hai gói que cay thì nhanh chóng thân thiết hỏi người ta học ngành gì, bao nhiêu tuổi.... cứ thế líu lo trò chuyện không ngừng. Bộ dạng hắn ta đẹp trai, lại biết cách chiều lòng người, hai nữ sinh bị hắn nịnh bợ bật cười khanh khách, thế mà lại thực sự để lộ không ít tin tức.

Trương Tiện Ngư ít nói, đa phần chỉ yên lặng ở bên cạnh nghe, lúc nữ sinh nói tới trường học và chuyên ngành, cậu thuận tiện lấy điện thoại tìm kiếm tên trường học. Vốn chỉ ôm tâm thái thử một chút xem sao, ai ngờ lại tìm ra được một số thứ.

Lật giao diện tìm kiếm sang một trang khác có thể thấy vài mẩu tin tức ba năm trước. Nội dung đại khái nói có hai nữ sinh năm hai đại học mất tích sau dịp nghỉ hè. Bọn họ không về nhà cũng không ở trường. Bạn cùng ký túc xá không biết họ đã đi đâu. Cuối cùng phụ huynh phát hiện con mình không về nhà, điện thoại không liên lạc được bèn báo giáo viên chủ nhiệm, kết quả không biết người ở đâu. Phụ huynh báo cảnh sát đi tìm, còn giăng biểu ngữ ở trường học muốn làm lớn chuyện lên.

Nhưng mà ngoại trừ mẩu tin ngắn ngủi này thì không tìm được thêm thông tin khác. Có thể đã bị trường học ém xuống.

Hai nữ sinh bên trong bài báo được thay bằng tên giả, chỉ có một tấm ảnh chụp chung bị làm mờ. Trương Tiện Ngư để điện thoại ra xa một chút, nhìn bức ảnh lại nhìn hai nữ sinh đang bị Tạ Định Tâm chọc cười khanh khách, tuy rằng bức ảnh bị làm mờ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khóe miệng nữ sinh bên trái có một nốt ruồi màu đen, trùng hợp nữ sinh ngồi bên trái Tạ Định Tâm cũng có một nốt ruồi đen như vậy, vị trí và độ lớn đều giống y hệt.

Cậu bình thản đóng lại giao diện tìm kiếm, sau đó không nhúc nhích nhìn hai nữ sinh kia chia sẻ đồ ăn vặt, bản thân thì lấy bánh mì mình đã chuẩn bị sẵn ra gặm, lại tu nửa bình nước, nghỉ ngơi nửa tiếng thì tiếp tục lên đường.

Núi Cửu Hoàn thực ra không cao nhưng do ở vùng ngoại ô chưa được khai phá nên phạm vi xung quanh đều là gò núi nhỏ cao thấp trập trùng, nếu như không phải dân chuyên nghiệp, đi vào sâu hơn sẽ rất dễ lạc đường. Lý Vĩ cầm một tấm bản đồ, trên cổ đeo la bàn, dẫn bọn họ thông thạo theo đường cũ đi vào trong.

Trương Tiện Ngư nói đùa: "Anh đến đây không phải là lần đầu tiên à? Sao mà quen thuộc chỗ này thế."

Lỹ Vĩ sững sờ, cười lấp liếm, "Tôi bình thường thích chạy khắp nơi, núi từng leo không tới một trăm thì cũng phải năm mươi, dần dà tích lũy được kinh nghiệm thôi."

Trương Tiện Ngư nhìn vành mắt xanh xao của gã, nghĩ thầm quả nhiên người biết bơi thì thường chết đuối(*). Lý Vĩ chắc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi chết trong núi Cửu Hoàn. E rằng ngay cả thi thể cũng không được người ta phát hiện ra, nếu không thì đã chẳng ở đây nối giáo cho giặc.

(*)người biết bơi thì thường chết đuối: Ỷ mình bơi lội tài giỏi mà lặn sâu dẫn tới chết đuối, trong đây là ỷ kinh nghiệm phượt nhiều đi sâu vào rừng dẫn tới chết trong rừng.

Cậu cười cười, không tiếp tục vấn đề khơi gợi tính đa nghi của gã nữa.

Dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, đến chạng vạng thì Lý Vĩ đã dẫn họ tới một chỗ địa thế khá cao bên sườn núi, gã đề nghị mọi người nghỉ qua đêm ở đây. Sườn núi tương đối bằng phẳng, xung quanh mọc mấy cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ cần dọn cỏ dại sạch sẽ, trải túi ngủ lên thì có thể qua đêm.

Tất cả mọi người không có ý kiến gì, hai nữ sinh ở lại sườn núi nhổ cỏ, ba người đàn ông thì đi xung quanh kiếm cành cây khô làm củi nhóm lửa.

Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm đi cùng nhau, hai người họ thừa dịp Lý Vĩ không ở đây trao đổi một chút tin tức, Trương Tiện Ngư nhìn cái dáng đi du xuân cười hềnh hệch của hắn, cuối cùng vẫn có lương tâm nhắc nhở một câu, "Đừng ăn đồ của họ, ai biết là thứ từ đâu ra." Mặc dù bây giờ còn chưa phát hiện ra vấn đề, nhưng ai mà biết đấy là dùng vật gì để biến ra.

Cho dù là hạt dưa thật thì hai nữ sinh kia cũng chết hơn ba năm rồi, chẳng lẽ còn mong đợi ba con quỷ mua hạt dưa mới cho mà ăn?

Tạ Định Tâm ngẩn ra, hắn thấy hạt dưa không có vấn đề gì mới ăn, lại không suy nghĩ sâu xa như vậy. Lần này vốn định đi theo để dã ngoại cắm trại mà thôi, căn bản không muốn động não.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, sau khi Trương Tiện Ngư nhắc nhở thì hắn cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo hết cả lên.

Tạ Định Tâm nhăn nhó xoa xoa bụng, ôm cành cây khô chạy về, "Tôi đi tìm chỗ giải quyết nỗi buồn chút."

"Đáng đời." Lận Vô Thủy trốn trong vòng ngọc nhịn không được giễu cợt. Trương Tiện Ngư miết mặt ngọc nhẵn nhụi, tiếp tục nhặt củi.

Đến khi Trương Tiện Ngư quay lại, Tạ Định Tâm cũng không chọc cười hai cô gái nữa, sắc mặt trắng bệch ngồi một góc, giống như cây nấm ỉu xìu héo rũ.

"Hắn sao vậy?"

Hai cô gái cười hì hì nói: "Ăn nhiều bị đau bụng."

Bọn họ vừa lên tiếng, vẻ mặt Tạ Định Tâm như ăn phải cứt. Trương Tiện Ngư nín cười đào hố để nhóm lửa, sau đó bắc nồi nhôm lên giá, lại đổ nước khoáng vào, thả một túi canh trứng gà rong biển vào nồi, đợi nấu chín bóc ra sẽ là một bữa ăn dã ngoại tuyệt vời.

Đúng lúc nấu xong canh thì Lý Vĩ quay về, mỗi người múc một chén nhỏ vào bát nhựa dùng một lần, chậm rãi uống.

Trương Tiện Ngư suy tư nhìn ba người, không sợ ánh mặt trời, có thể ăn có thể uống, đây là lần đầu tiên cậu thấy được có loại quỷ không khác gì người bình thường như vậy. Không biết trạng thái này của bọn chúng có thể duy trì lâu dài hay chỉ là tạm thời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!