Chương 29: Cửu Hoàn Sơn, bái nhân duyên

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Sau khi ma nữ biến mất, nhiệt độ trong phòng lại khôi phục bình thường. Trương Tiện Ngư nhìn về phía ngực Tôn Hàm, miếng ngọc trụy màu xanh đang tản ra ánh sáng ôn hòa, cậu đưa tay miết nhẹ, cảm giác mát lạnh thẩm thấu lên đầu ngón tay.

"Trương, Trương đạo trưởng..."

Tôn Triết Lợi thấy cậu im lặng không nói lời nào bèn đánh bạo hỏi một câu, "Ban nãy... ban nãy... thứ kia... tới à?" Ông ta nhìn hai bên mình, trong lòng thấp thỏm sợ hãi, ngay cả tên của ma nữ cũng không dám nhắc tới.

"Miếng ngọc trụy này không nên tùy tiện động vào." Trương Tiện Ngư gật đầu khẳng định câu hỏi của ông ta. Cậu đoán ma nữ ẩn thân bên trong miếng ngọc này, nếu là trang sức mà cô ấy đeo khi còn sống thì sinh ra mối liên hệ khi chết cũng là điều dễ hiểu.

"Đứng dậy hết đi, tìm một chỗ nói chuyện Tôn Hàm tự sát."

Dựa theo biểu hiện của ma nữ, chuyện hai người này tự sát vô cùng bất thường. Nếu muốn tìm hiểu rõ xem chuyện gì xảy ra thì phải biết được lý do mà bọn họ muốn tự sát.

"Dưới lầu có một quán trà." Triệu Hựu Hương được Tôn Triết Lợi đỡ dậy, bà ta nhìn thầy trò Vương đại sư xụi lơ trên đất, lại nhìn hai người Trương Tiện Ngư, giờ này ai thật ai giả nhìn là biết. Tôn phu nhân vẻ mặt xấu hổ, ngoắt cái nhiệt tình hẳn lên, "Cha Tôn Hàm đưa hai vị xuống dưới ngồi một chút. Tôi tiễn Vương đại sư rồi xuống sau."

Vương đại sư ôm cổ sợ hãi động đậy, ánh mắt nhìn Trương Tiện Ngư ngượng ngùng, gã ta kéo đồ đệ dậy, ảo não định rời đi, "Không nhọc Tôn phu nhân đưa tiễn, chúng tôi còn có việc gấp nên đi trước."

Vương đại sư khom lưng đi lướt qua người Trương Tiện Ngư, đồ đệ của ông ta không nhịn được nhìn cậu mấy lần, trong mắt vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ, tâm trạng vô cùng phức tạp.

"Đi đêm lắm có ngày gặp ma." Trương Tiện Ngư nghiêng đầu nói: "Lần này là số gặp may, không gặp phải hung tà. Lần sau mà không may...."

Không may như nào thì cậu không nói, nhưng nghĩ cũng biết, oan hồn lần này dễ tính thế mà còn suýt mất cái mạng của lão, nếu như là thứ tính tình không tốt, e rằng xương cốt cũng chả còn.

"Vâng vâng, đa tạ đại sư chỉ điểm."

Vương đại sư gập người sâu hơn, lại xoay người cúi chào Tạ Định Tâm ở phía cửa, dẫn theo đồ đệ nhanh chóng rời đi.

Hai người đi rồi, phòng bệnh chật chội nháy mắt rộng rãi yên tĩnh hơn. Triệu Hựu Hương gọi y tá tới xem tình hình của Tôn Hàm, sau đó xuống lầu cùng bọn họ.

Đặt trước một phòng trà, bốn người vào trong phòng nói chuyện.

Trương Tiện Ngư không thích nói nhảm, sau khi ngồi xuống thì vào thẳng chủ đề, "Chuyện Tôn Hàm và nữ sinh kia tự sát là như thế nào? Nói hết những gì hai người biết ra."

Hai vợ chồng Tôn Triết Lợi liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Triệu Hựu Hương mở miệng nói: "Tôi biết nhiều hơn, để tôi nói đi."

Người bạn gái đã chết của Tôn Hàm tên là Chu Thiến. Theo những gì Triệu Hựu Hương hỏi thăm được, Tôn Hàm và Chu Thiến bắt đầu yêu nhau từ học kỳ một lớp 11. Tôn Hàm ở lớp chọn, thành tích vô cùng tốt, do gần lớp 12 nên lớp thành lập các nhóm hỗ trợ học tập, Tôn Hàm và Chu Thiến chung một nhóm, hai người cũng quen biết nhau từ đó.

"Thành tích của Chu Thiến không quá tốt, thường đứng ở vị trí thứ 20 trở xuống." Triệu Hựu Hương chậm rãi nhớ lại: "Sau này xảy ra chuyện, tôi mới nghe nói tình cảnh gia đình con bé cũng bất ổn. Cha thì say rượu đánh bạc, mẹ thì quanh năm không ở nhà, con bé được bà nội nuôi lớn. Đại khái là do hoàn cảnh gia đình nên tính cách cũng hướng nội."

Mà thành tích của Tôn Hàm từ nhỏ tới lớn luôn đứng ba vị trí đầu, là hạt giống tốt mà giáo viên chủ nhiệm coi trọng. Bản thân Tôn Hàm cũng rất nghe lời, trước giờ chưa từng khiến cha mẹ thất vọng, việc duy nhất mà nó chống đối, chính là yêu sớm với Chu Thiến.

Thiếu nam thiếu nữ mới chớm yêu thì không dễ che giấu, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ phát hiện ra, lo lắng ảnh hưởng đến học tập nên lén lút báo cho cha mẹ Tôn Hàm biết. Triệu Hựu Hương biết được cũng không thích bạn gái của con trai lắm, nhưng do Tôn Hàm cứng đầu, bà cũng đành tạm thời thỏa hiệp.

"Thành tích của Tôn Hàm tụt dốc từ khi nào?" Trương Tiện Ngư hỏi.

Triệu Hựu Hương nhớ lại nói: "Từ học kỳ 2 của lớp 11, cụ thể là lúc nào thì tôi không chắc, nhưng từ lần thi tháng đầu tiên của học kỳ 2 thì giáo viên chủ nhiệm của nó gọi điện cho tôi, nói thành tích của thằng bé tụt mười lăm hạng, lên lớp thường mất tập trung."

"Khi đó chúng tôi đều nghĩ là do hậu quả của yêu sớm, giáo viên chủ nhiệm cũng nói chuyện riêng với Tôn Hàm và Chu Thiến, nhưng kết quả không tới đâu."

Ấn tượng của bà với Chu Thiến kể từ đó vô cùng xấu, bà luôn cảm thấy con trai mình bị Chu Thiến làm hư.

"Thành tích bắt đầu tụt dốc từ lần thi tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp 11...." Trương Tiện Ngư chậm rãi nói: "Nghỉ đông thì sao? Lúc đó cậu nhà làm gì? Có gì dị thường không?"

"Nghỉ đông nó tham gia hoạt động đoàn thể bên ngoài." Tôn Triết Lợi nói.

"Hoạt động đoàn thể gì? Mấy người có quen ai khác trong đó không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!