Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trương Tiện Ngư được một tiểu đạo sĩ dẫn tới phòng khách. Cậu nhẹ nhàng gõ cửa một cái, được sự đồng ý mới đẩy cửa đi vào.
Cửa phòng tiếp khách đối diện bàn trà, trên ghế sô pha phía sau bàn là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da đang cúi thấp đầu. Tóc tai có chút hỗn loạn, nhìn từ góc độ của Trương Tiện Ngư, mơ hồ thấy được mấy sợi tóc bạc.
"Giới thiệu một chút, vị này là Trương đạo trưởng."
Tạ Định Tâm gật gật đầu với cậu, chủ động gánh vác trách nhiệm giới thiệu hai người với nhau. "Vị này là Tôn tiên sinh, con trai ông ấy hình như đang bị oan hồn đeo bám."
"Trương đạo trưởng, xin chào." Tôn Triết Lợi vì nhớ lại chuyện cũ mà có vẻ hơi kích động, ông vội thu lại cảm xúc, ngẩng đầu lên cười khách sáo, lúc nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của Trương Tiện Ngư thì ngây ra một lúc, nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
Ngược lại Trương Tiện Ngư nhìn thấy người đàn ông này thì rất bất ngờ, mãi sau mới vươn tay ra bắt tay với ông ta, "Tôn tiên sinh, xin chào."
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được cha của cậu nam sinh nhảy lầu kia ở đây.
Tôn Triết Lợi nhìn Trương Tiện Ngư vừa mới tới, do dự không biết nên kể lại chuyện một lần nữa không. Trương Tiện Ngư phất phất tay, cười động viên với người đàn ông đang vô cùng uể oải, " Khí sắc của Tôn tiên sinh không được tốt lắm, hay là nghỉ ngơi một lát đi, tôi cũng sống ở Gia Chúc lâu của đại học Giang Thành, chuyện nhà chú tôi cũng nghe nói một chút."
Cậu nói như vậy, Tôn Triết Lợi mới bình tĩnh ngồi xuống.
Tạ Định Tâm thuật lại sự việc mà Tôn Triết Lợi đã kể, Trương Tiện Ngư nghe đến ma nữ váy đỏ thì vẻ mặt thay đổi, "Đã từng xuất hiện rất nhiều lần?"
"Hai lần." Tôn Triết Lợi ngồi trên ghế sô pha vội vàng nói: "Chúng tôi từng nhìn thấy hai lần."
Trương Tiện Ngư lắc đầu một cái, "Ít nhất là ba lần." Lần trước khi cậu vô tình nghe thấy cuộc tranh luận của hai vợ chồng ở hành lang, sau khi tới phòng bệnh nhìn qua thì cũng thấy ma nữ đó.
"Cậu cảm thấy chuyện này thế nào?" Tạ Định Tâm hỏi.
Trương Tiện Ngư suy nghĩ một chút đáp: "Tôi cảm thấy ma nữ đó hình như không muốn hại Tôn Hàm." Với dáng dấp thoi thóp hơi tàn của Tôn Hàm, cô ta đã có thể ra tay rất nhiều lần. Nhưng vợ chồng Tôn Triết Lợi từng gặp hai lần, cậu gặp một lần, ma nữ đó lại không có hành động gì, rõ ràng đối phương không hề có ác ý.
Tôn Triết Lợi nghe thấy lập luận của cậu, ông ta định phản bác nhưng lại sợ đắc tội hai người, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn không nói.
"Vậy hai vị đạo trưởng thấy nên làm sao mới phải?"
Trương Tiện Ngư nói: "Tôn Hàm đang ở bệnh viện à? Chúng tôi muốn qua xem có tiện không?"
Vừa nghe đối phương đồng ý tới bệnh viện thăm người, Tôn Triết Lợi cầu còn không được, vội vàng nói: "Tôi có lái xe đến, hiện tại đi được."
Vì vậy hai người ngồi xe của Tôn Triết Lợi đến bệnh viện nhân dân Giang Thành.
Lúc ba người tới phòng bệnh, trong phòng ngoại trừ Tôn Hàm cùng Tôn phu nhân ra thì còn gặp hai đạo sĩ khác. Một người tuổi tác khá lớn, ước chừng hơn năm mươi tuổi, búi tóc đạo sĩ, mặc một thân pháp bào màu đỏ; người còn lại thì chừng hai mươi, xách một cái rương, chắc là đồ đệ của lão đạo sĩ.
Tôn Triết Lợi cũng không ngờ trong phòng bệnh xuất hiện thêm hai vị đạo sĩ, ông ta ngẩn người lúng túng nhìn về phía vợ mình là Triệu Hựu Hương, "Chuyện gì thế này? Không phải nói là tôi đi tìm người à?"
"Trùng hợp cậu của Hàm Hàm quen biết Vương đại sư nên tôi mời người tới xem." Triệu Hựu Hương liếc về phía sau lưng ông ta, oán giận nói: "Không phải ông đi Thái Thanh quan mời đại sư à? Đại sư đâu?"
Tôn Triết Lợi bị bà ta hỏi cho lúng túng, tránh sang một bên để lộ hai người phía sau, ông giới thiệu: "Hai vị này chính là Tạ đạo trưởng và Trương đạo trưởng của Thái Thanh quan."
Ánh mắt Triệu Hựu Hương đảo qua hai người, thấy tướng mạo cả hai vô cùng trẻ trung, vẻ mặt có chút không quan tâm lắm, tuy rằng bên ngoài không nói gì nhưng bà ta lại nhiệt tình bắt chuyện với Vương đại sư mình mời tới, không thèm chào hỏi hai người Trương Tiện Ngư.
Mặt Tôn Triết Lợi hiện rõ áy náy, "Tôi không biết mẹ Hàm Hàm cũng mời đại sư tới, mong hai vị đại sư đừng để bụng, chuyện quyên tiền nhang đèn chúng tôi nhất định không thiếu."
Trương Tiện Ngư vốn không ngại chuyện này, cậu phất tay một cái nói: "Để Vương đại sư xem trước đi."
Nghe thấy cậu nhắc tới mình, Vương đại sư kiêu căng liếc nhìn hai người, gã quay sang dạy bảo đồ đệ bên cạnh: "Ở cái tuổi này của con phải nhìn sư phụ mà học tập nhiều chút, đừng bắt chước người ta, bản lĩnh còn chưa học được hết đã muốn lừa tiền của thiên hạ."
Trương Tiện Ngư nhíu mày, xích lại gần Tạ Định Tâm thì thầm: "Lão ta đang chửi xéo chúng ta đây mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!