Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trương Tiện Ngư không lập tức đi vào, đám rêu đỏ mang đến cho cậu cảm giác bất an, tự dưng có một người sống xuất hiện ở nơi trùng trùng nguy hiểm như này, cậu không thể không đề phòng. Nhưng cái gì cũng có vạn nhất, nhỡ đâu sinh viên kia thật sự bị quỷ quái mê hoặc đi vào trong hầm trú ẩn vậy thì không thể bỏ mặc được.
"Cô là sinh viên đại học Giang Thành hả?" Trương Tiện Ngư suy nghĩ một chút, quyết định hỏi đối phương.
Nữ sinh bên trong nghe thấy tiếng nói bị dọa sợ hết hồn, cô ngẩng đầu, trông thấy Trương Tiện Ngư còn chưa hết hoảng sợ, "Cậu là người... hay là quỷ?"
Trương Tiện Ngư: "Tôi là sinh viên năm nhất, cô ở chuyên ngành nào?"
"Ngành văn học." Nữ sinh nghi ngờ nhìn cậu, dường như đang nghĩ xem lời cậu nói là thật hay giả.
"Trưởng khoa ngành văn học là Trương Mông đúng không?" Trương Tiện Ngư thuận miệng hỏi.
"Là Triệu Mông." Ánh mắt nữ sinh sáng lên, phảng phất như thấy được tia hy vọng, "Cậu thực sự là sinh viên của trường? Cậu cũng bị những thứ đó bắt vào đây ư?"
Trương Tiện Ngư lắc đầu một cái, ôn hòa nói: "Ra đây, tôi đưa cậu ra ngoài trước."
Nữ sinh lần này không do dự nữa, động tác hơi chậm bò ra ngoài, Trương Tiện Ngư trông thấy cổ chân phải của cô nàng sưng to, đi chậm còn có thể miễn cưỡng nhưng nếu muốn chạy ra ngoài thì hơi khó, bảo sao cô nàng trốn ở đây khóc một mình.
"Tôi tên Vương Diệc." Nữ sinh tràn ngập sợ hãi nhìn bốn phía, "Cậu không gặp phải những... quái vật kia sao?"
"Không gặp." Ánh mắt Trương Tiện Ngư dịu dàng nhìn cô, "Còn đi được không? Hay là tôi cõng cậu ra ngoài?"
Vương Diệc ngượng ngùng, "Cậu đỡ tôi đi, tôi vẫn đi được."
"Ừm." Trương Tiện Ngư vươn tay đỡ người, hai người chậm rãi men theo đường cũ đi ra ngoài. Phía sau lưng truyền tới tiếng sàn sạt và tiếng giọt nước rơi xuống đất. Trương Tiện Ngư không quay đầu, nhẹ giọng động viên Vương Diệc, "Sao một mình cô lại chạy tới đây? Trong này rất nguy hiểm."
"Tôi cũng không biết, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi." Vương Diệc dường như nhớ tới thứ gì đó rất kinh khủng, thân thể phát run nói, "Tôi tỉnh lại trong một cái bể màu đỏ, xung quanh bể rất nhiều quái vật.... vì quá sợ hãi nên tôi luôn giả vờ ngủ, sau đó chờ đám quái vật kia ra ngoài thì mới bỏ chạy."
Sau khi ngủ dậy thì ở trong hầm trú ẩn.... Trương Tiện Ngư nhớ tới tình trạng mộng du của Trịnh Bàng, xem ra mục tiêu của đám quỷ ảnh này không chỉ có một.
"Cậu còn nhớ cái bể màu đỏ kia ở đâu không?" Trương Tiện Ngư hỏi.
Vương Diệc lắc đầu, dường như không muốn nhớ tới nơi đó, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở. "Ở trong một cái động rất lớn, xung quanh đều là rêu đỏ... tôi sợ quá.... chỉ nhớ được từng ấy...."
Thấy không hỏi thêm được gì, Trương Tiện Ngư cũng không nhắc lại vấn đề này nữa, cậu nhìn nét mặt tái nhợt của nữ sinh, nhàn nhạt nói: "Thị lực của cậu vẫn tốt lắm."
Cơ thể Vương Diệc cứng đờ, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Có ý gì?"
"Ý của tao là...." Bàn tay Trương Tiện Ngư nhẹ nhàng đặt lên gáy cô nàng, "Mày diễn kém quá."
Sắc mặt Vương Diệc lập tức thay đổi, nhưng Trương Tiện Ngư đã kịp khống chế phần gáy cô nàng trước một bước, cơ thể cô ta khẽ nhúc nhích, sấm sét trong lòng bàn tay cậu lập tức phát động, dòng điện mạnh mẽ chui vào trong cơ thể, Vương Diệc mềm nhũn, xụi lơ trên đất.
Bỏ đi lớp ngụy trang mang vẻ lương thiện, vẻ mặt Vương Diệc dữ tợn nhìn Trương Tiện Ngư, "Sao mày phát hiện ra?"
Trương Tiện Ngư lắc đầu, không nói cho cô nàng biết lý do. Hầm trú ẩn đen kịt một chút ánh sáng cũng không có, luôn trong trạng thái không thấy được năm ngón tay, một sinh viên bình thường quan sát hoàn cảnh xung quanh bằng cách nào được?
"Cái bể kia ở đâu?" Trương Tiện Ngư xách người dậy, con quỷ này hẳn là nhập vào người Vương Diệc, đồng thời hồn phách cũng dung hợp hoàn mỹ với cơ thể, căn bản không tìm ra được sơ hở, nếu như không phải nó để lộ sơ hở bản thân sống lâu trong hầm trú ẩn thì có khi cậu cũng không phát hiện ra.
Chỉ là không biết hồn phách Vương Diệc đang ở đâu. Mà lời đồn về đôi tình nhân trong trường cũng có điểm khác thường, Trương Tiện Ngư nghi ngờ khoảng thời gian bọn họ mất tích đã đi vào hầm trú ẩn, sau đó thần không biết quỷ không hay bị đổi hồn.
Vương Diệc dữ tợn không nói gì, nó vừa mới tìm được thân thể phù hợp. Hiện giờ đang vô cùng suy yếu nên chỉ có thể kéo dài thời gian, người này vẫn có chút kiêng dè nó, khả năng tạm thời sẽ không làm gì thân thể này.
Nhưng mà Trương Tiện Ngư lại không được tốt bụng như trong tưởng tượng của nó, cậu hỏi, "Bể ở đâu?"
Vương Diệc đang định khiêu khích cậu mấy câu, thân thể bỗng nhiên run lên, dòng điện mạnh mẽ chạy dọc toàn thân, ngay cả hồn phách của nó cũng cảm nhận được đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!