Chương 18: Lại thăm dò hầm trú ẩn

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Cao ốc Lận thị.

Lận Vô Thủy ngồi ở sau bàn làm việc, mặt trầm như nước.

Lâm Minh thừa dịp vào đưa trà, ánh mắt không nhịn được đánh giá đạo sĩ ngồi trên ghế sô pha. Đó là một người đàn ông còn rất trẻ, ngũ quan như ngọc, tóc dùng một nhánh trúc xanh búi lên, đạo bào màu xám vô cùng giản dị, nhưng khí chất đặc biệt kia khiến người ta không thể xem nhẹ.

Ngoại trừ gương mặt quá mức điển trai ra thì đúng chuẩn quy cách của đạo sĩ.

Không ngờ ông chủ của mình còn tin đạo, ánh mắt Lâm Minh liếc qua liếc lại, sau khi đặt trà xuống thì lề mà lề mề đi ra ngoài, hận không thể để mấy cái lỗ tai ở lại hóng hớt.

"Ra ngoài thì đóng cửa lại." Lận Vô Thủy ngồi sau bàn làm việc lạnh lùng ra lệnh.

Ý định nghe trộm bị ông chủ vô tình cắt đứt, Lâm Minh u oán đóng cửa ra ngoài. Phòng làm việc rộng rãi nháy mắt chỉ còn lại hai người.

"Phong ấn lại bị hỏng rồi. Thời gian sớm hơn so với dự đoán lần trước, hơn nữa còn có ba sinh viên xảy ra chuyện." Tạ Định Tâm ngồi trên ghế sô pha mở miệng trước, giữa hàng lông mày hắn bao phủ một tầng lo lắng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lận Vô Thủy ngả lưng dựa vào ghế da, ngón tay gõ gõ lên bàn, trầm tư chốc lát nói: "Lấp không bằng khai thông, nếu đã không phong ấn được, không bằng giải quyết sạch sẽ một lần...." Bàn tay hắn làm thế cắt đứt, sắc mặt lạnh lùng, "Nếu không càng nuôi càng lớn, tai họa vô cùng."

"Anh có nắm chắc thành công không?" Tạ Định Tâm bị dao động, hắn sớm đã muốn san bằng cái mảnh đất rách nát kia, thứ bên trong được người nuôi nhiều năm như thế, số lượng nhiều mà còn có một đám rất khó đối phó. Hắn không chắc diệt một lần là sạch sẽ nên đành tạm thời phong ấn lại, dựa vào dương khí của sinh viên để trấn áp.

Lận Vô Thủy lắc đầu một cái, "Chắc khoảng bảy phần, bên trong có những thứ gì thì phải vào xem mới biết được."

Tạ Định Tâm vê vê ngón tay, cắn răng nói: "Bảy phần là đủ rồi! Tôi về quán triệu tập nhân lực, đêm nay vào thăm dò thực hư trước."

- ------------

"Đan Thanh, mày qua đây..."

La Đan Thanh không hiểu, nghe vậy tiến sát đến trước song cửa sắt, nghi ngờ nhìn Trương Tiện Ngư bên trong, "Sao thế?" Đang nói chuyện hắn cảm thấy cổ có chút mỏi, bất giác nâng tay bóp bóp gáy hai cái.

Quỷ ảnh sau lưng vặn vẹo thân hình, cái cổ duỗi dài, miệng ngoác đến mang tai, có thể cắn rơi đầu hắn bất cứ lúc nào. Nhưng có lẽ nó e dè cái gì đó, chậm chạp không dám ngoạm.

La Đan Thanh không hề hay biết những điều này, hắn vẫn cầm chặt lá phù mà Trương Tiện Ngư kín đáo đưa cho mình. Tuy rằng lầm bầm nhưng cuối cùng vẫn cầm lá phù trong lòng bàn tay.

Trương Tiện Ngư nhìn chằm chằm quỷ ảnh sau lưng hắn, giọng điệu bình thản không gợn sóng, "Mày ăn lá phù tao đưa cho mày đi."

"Hở???"

La Đan Thanh bất ngờ nhìn tấm hoàng phù trong lòng bàn tay, bên trên còn vẽ hoa văn quái dị bằng chu sa, hắn nuốt nước bọt, cười khan nói, "Ăn á? Sẽ không bị ngộ độc chứ...."

Phù chú vốn phải đốt thành tro rồi hòa nước uống mới tốt. Nhưng sự tình cấp bách, nuốt luôn thì cũng tương đối hiệu quả. Trương Tiện Ngư gật đầu, giọng điệu nghiêm túc, "Bây giờ ăn đi. Sau đó đứng im đừng nhúc nhích."

Vẻ mặt tươi cười của La Đan Thanh biến mất, hắn nhận ra được tính nghiêm trọng trong lời nói của Trương Tiện Ngư, hiển nhiên đối phương không đùa mình. Hắn nhìn lá phù trong tay, lại nhìn Trương Tiện Ngư, gân xanh trên trán nổi lên. La Đan Thanh hít sâu một hơi, nhét vội lá phù vào miệng nhai mấy cái, mùi giấy và chu sa xộc lên tận óc, cảm giác vô cùng buồn nôn, hắn cắn răng vất vả nuốt hết xuống.

"Tao nuốt... rồi"

Mặt La Đan Thanh xám ngoét nuốt lá phù xuống, ngẩng đầu đang định nói chuyện thì đồng tử co lại, một tia chớp chói mắt sượt qua bên mặt hắn, bắn về phía sau.

Cần cổ nặng trĩu bỗng nhiên được thả lỏng, chóp mũi thoang thoảng mùi khét. La Đan Thanh đột nhiên có cảm giác, hắn quay đầu nhìn, sau lưng lại trống trơn chẳng có gì.

"Không sao rồi." Trương Tiện Ngư đỡ Trịnh Bàng đi ra, "Nửa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tao đưa chúng mày về trước."

La Đan Thanh nhìn về phía Trịnh Bàng vô cùng yếu ớt, hắn lo lắng hỏi: "Trịnh Bàng không sao chứ?"

"Không sao." Trương Tiện Ngư áy náy nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Trịnh Bàng bị dọa một chút, nhưng mà không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!