Người anh em, cái miệng của mày từng được khai quang(*) rồi à?
(*) Khai quang: Khai quang điểm nhãn (Gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục "mở mắt" cho linh vật, gọi là "điểm nhãn". Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Người Lâm Minh nói vừa vặn ngồi ngay phía sau bọn họ, mấy người đồng nghiệp len lén nhìn người ta một hồi nhưng không thể nhìn thấy chính diện. Đúng lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, mọi người hô hào ăn uống sôi nổi, không còn tâm tư để ý người khác nữa.
Bữa lẩu này của Lận Vô Thủy nhạt như nước ốc. Có Lâm Minh như quả bom hẹn giờ ngồi ngay sau, hắn chẳng dám rời khỏi chỗ, ngay cả nước tương chấm lẩu cũng phải để Trương Tiện Ngư đi lấy pha cho hắn. May mà ba người bọn họ ăn cũng nhanh, Trương Thiếu Dĩnh lại bận công chuyện, ăn xong lẩu là đi luôn.
Ăn một bữa lẩu toát mồ hôi hột xong, hai người cùng nhau đi về.
Sau khi trở về Trương Tiện Ngư bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn mấy ngày cậu muốn tới trường học báo danh, thuận tiện sắp xếp thu dọn trước. Lận Vô Thủy ở bên cạnh chẳng giúp được gì, bèn xoay quanh nói lúc khai giảng sẽ tiễn cậu tới trường.
Trương Tiện Ngư dùng chân nghĩ cũng biết hậu quả của việc để vị này đưa tới trường, cậu không chút lưu tình từ chối.
Lận tổng vô cùng tổn thương, ấm ức không nói gì. Nhưng mà sau một cái tin xấu thì sẽ là một tin xấu hơn. Hắn nghe Trương Tiện Ngư nói: "Phòng ở tới hạn trả rồi, ngày mai tôi sẽ bàn việc trả phòng với chủ nhà, khai giảng xong tôi sẽ chuyển vào kí túc xá."
Ý chính là: Cô cũng dọn đi là vừa.
Lận Vô Thủy híp mắt lại, hắn sớm lường trước vụ này rồi, nghe thế không nhanh không chậm nói: "Ở kí túc xá không tiện lắm đâu? Tôi nghe nói quản lý ở ký túc xá đại học Giang Thành rất nghiêm khắc, mười một giờ khóa cửa." Còn một điều hắn chưa nói, đó chính là Trương Tiện Ngư không phải người thường, nếu cả ngày ở trong phòng làm mấy trò mê tín dị đoan, không chừng ngày nào đó sẽ bị tố cáo, sau đó bị cố vấn học tập mời đi uống trà.
"Đúng là có chút không tiện." Trương Tiện Ngư cũng từng cân nhắc mấy vấn đề này, nhưng vừa vào học đã chuyển ra ngoài thì không hòa nhập với tập thể được, với cả cậu cũng hơi xót tiền, cho dù chuyển ra ngoài sống thì phí ăn ở của trường cũng không giảm, thế chẳng khác nào nộp tiền hai lần. Trương Tiện Ngư quả thật không nỡ.
"Ở tạm một thời gian rồi xem tình hình vậy." Cuối cùng Trương Tiện Ngư nói như vậy.
Khóe miệng hắn cong cong, tỉnh bơ nói: "Thực ra.... Tôi có mua một căn nhà ngay gần đại học Giang Thành, thuộc khu nhà của các giáo sư, nếu cậu không ngại thì chuyển qua đó ở."
Trương Tiện Ngư theo bản năng từ chối, "Không có công lao thì không hưởng lộc."
Lận Vô Thủy biết ngay cậu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, hắn đổi tư thế tuôn ra một mạch lời thoại đã được chuẩn bị sẵn, "Thực ra để cậu dọn sang đó cũng là vì muốn nhờ cậu một chuyện."
"Hả?" Trương Tiện Ngư nghi hoặc hỏi.
"Tôi còn một người anh trai.... hắn thường qua bên đó ở lại mấy ngày."
Lận Vô Thủy chậm rãi nói: "Nhưng hắn vừa mắc bệnh sạch sẽ lại còn kén ăn, còn ghét mời giúp việc. Nếu như anh dọn qua đó, bình thường thì dọn dẹp vệ sinh một chút, lúc nào anh tôi qua thì nấu cho hắn bữa cơm, coi như tiền thuê phòng là được."
Hắn vừa nói thế, Trương Tiện Ngư cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, bình thường quét dọn vệ sinh với nấu cơm thì cũng không khác cuộc sống bây giờ lắm.
Nhưng mà cậu vẫn không gật đầu luôn, "Tôi phải suy nghĩ chút đã, đợi huấn luyện quân sự xong thì trả lời có được không? Tôi muốn ở kí túc xá một thời gian cho quen."
Thôi thúc tiếp sẽ bại lộ mục đích, Lận Vô Thủy cũng hiểu lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, không tiếp tục nhắc vấn đề này nữa.
- --------
Ngày khai giảng, Trương Tiện Ngư không cho Lận Vô Thủy với Trương Thiếu Dĩnh tới đưa, một mình cậu xách vali hành lý tới trường báo danh. Cổng trường đỗ đầy xe riêng, trên đường toàn là phụ huynh đưa con cái nhập học và sinh viên trẻ tuổi hoạt bát.
Trương Tiện Ngư kéo vali, theo chỉ dẫn đi tới điểm báo danh cho tân sinh viên, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đánh giá của người đi đường.
Trước khai giảng một ngày, cậu đi mua sắm vài bộ quần áo, tiện thể đổi lại kiểu tóc, thay đổi bộ dạng quê mùa lúc trước. Thân hình cậu cao gầy nhưng không yếu ớt, quần áo đơn giản mặc trên người cậu lại chẳng khác nào người mẫu. Mái tóc hơi dài đã cắt gọn gàng, lộ ra gương mặt trưởng thành, thêm chút lạnh lùng, kết hợp với đồng tử nhạt màu, lúc không nói chuyện luôn có cảm giác lạnh lùng xa cách.
Không ít người đi đường chú ý tới cậu, nhưng chẳng ai dám lại gần bắt chuyện.
Trương Tiện Ngư không để ý tới chuyện này, cậu tới nơi báo danh của tân sinh viên, nhận đồ xong thì lại theo chỉ dẫn đi tới kí túc xá cất đồ.
Đại học Giang Thành là ngôi trường có lịch sử lâu đời, trường học dựa lưng vào núi Lạc Thành, tiếp giáp với Nam Hồ, diện tích vô cùng rộng lớn, Trương Tiện Ngư đi xe buýt của trường, xong lại cuốc bộ một lúc lâu mới tìm được khu kí túc xá của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!