Chương 63: Chúc mừng năm mới (phần 1)

EDITOR: LAM

Bốn người sau khi nghỉ trưa thì cùng nhau tụ tập tại bàn ăn để làm bài.

Cái bàn đã được ông bà nội lau chùi sạch sẽ, bên trên còn bày một đĩa bánh gạo nữa. Hai vị lão nhân người thì gọt hoa quả, người thì bưng đồ ăn nhẹ, lại còn pha trà hoa lài cho cả bọn uống nữa.

Một cái bàn dài ngập tràn đồ ăn.

Làm được một lúc ngoại trừ Cố Kỳ Nam, ba người còn lại đều cảm thấy vô cùng áp lực. Nhất là Lâm Tiểu Bân, hắn ban đầu chỉ định tới sao chép bài tập thôi, nào có ngờ đâu địa điểm từ quán cà phê lại đổi thành nhà của Cố Kỳ Nam, còn có ông bà nội của cậu ấy vẫn cứ đứng bên cạnh tủm tỉm nhìn khiến cho hắn một chữ cũng không dám chép. Thay vào đó hắn ăn một bụng bánh ngọt thơm thơm mềm mềm còn uống cạn ba chén trà lớn nữa chứ.

Cứ liên tục dày vò như vậy tới bốn giờ rưỡi, cả ba nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, nếu còn ở lại nữa không khéo ông bà phải mời họ ở lại ăn tối thế là đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Thời điểm đám Triển Minh chuẩn bị ra về, ông bà nội nhét vào trong tay họ một cái túi to chứa đầy đặc sản, nói là cây nhà lá vườn dặn họ cầm về mà ăn.

Khi đã rời khỏi nhà họ Cố, ba người cầm trên tay một bọc quà to đứng ở trong thang máy, lẳng lặng mà nhìn nhau.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi khu chung cư, Lâm Tiểu Bân mới thở dài, "Mẹ bà… Đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời tụi mình tới nhà bạn học chơi mà lại được chăm sóc chu đáo như thế, nhiệt tình ghê. Tao cảm thấy hổ thẹn với người nhà của anh Nam quá, ngoại trừ việc sao chép bài tập của ảnh ra, tao cái gì cũng không biết làm!"

Ngô Uyên gật đầu tán thành, "Bân à, mày biết thế thì tốt."

Lâm Tiểu Bân nhảy dựng lên mắng, "Mạ mày, mày chỉ biết chép lại vở ghi chú trọng điểm của anh Nam thôi, khác quái gì tao đâu mà nói!"

Ngô Uyên cây ngay không sợ chết đứng, "Bọn tao cùng nhau chăm chỉ học hành, cùng nhau tiến bộ, đốc thúc lẫn nhau, sao mày lại bảo tao cái gì cũng không làm?"

Triển Minh, "… Tụi bây ngậm miệng lại đi."

Quà mà ông bà nội của Cố Kỳ Nam tặng toàn là hàng chất lượng tốt, có nấm hương, nấm Tùng Nhung (*), hạt sen, lam gấm (1) , và các loại hoa quả sấy khô khác, đặc biệt thích hợp cho việc hầm canh vào dịp lễ Tết.

(*) Nấm Tùng Nhung: Nguyên văn hay còn gọi là nấm Matsutake, là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc (Côn Minh), Nga, Việt Nam. (Theo wiki)

(1) Lan gấm: Nguyên văn hay còn gọi là lan kim tuyến, là một loại dược liệu đặc biệt có tác dụng tăng cường sức khỏe, bồi bổ khí huyết. Ngoài ra, lan kim tuyến còn có tính kháng khuẩn, ứng dụng trong các bài thuốc phòng ngừa Ung thư, hỗ trợ điều trị bệnh gan, bình ổn huyết áp vô cùng hiệu quả.

Triển Minh ở một mình, chẳng có bếp núc nên không thể dùng được những thứ này, tất niên cuối năm hắn đành đem túi quà này tới nhà của chú hắn.

Sáng ngày 30, Triển Quốc Cường gọi cho hắn thêm một cuộc điện thoại nữa, dặn dò hắn đêm giao thừa nhất định phải trở về quây quần bên gia đình, còn nói mặc kệ có khúc mắc ra sao, dù gì vẫn là người một nhà, tất niên vẫn phải về ăn một bữa cơm.

Triển Minh đồng ý rồi không nói gì thêm.

Một bữa cơm quá lúng túng.

Lúc trước huyên náo ầm ĩ, còn đánh cả Triển Nhuệ, hiện tại hắn trở về bọn họ đều lựa chọn im lặng vờ như chẳng có chuyện gì phát sinh, cố gắng duy trì vẻ ngoài yên ổn.

Tới khi ăn cơm, Triển Quốc Cường nói, "Được nghỉ rồi thì ở lại đây chơi hai ngày nhé? Năm mới họ hàng thân thích nhất định sẽ đến chúc Tết, con ở nhà cũng tiện cho việc gặp gỡ mọi người."

Triển Minh hiểu ý của chú mình, bèn nói, "Cuối cấp rồi, thời gian eo hẹp, bài tập vẫn chưa làm xong nên cháu không thể ở lại. Nếu họ hàng có hỏi thì chú cứ bảo là cháu sợ bị phân tâm nên đến trọ ở gần trường." Hắn rõ ràng, đối với chú thím mình mà nói chỉ cần giữ kẽ, đúng mực là đủ rồi.

Quả nhiên Triển Quốc Cường nghe xong thì gật đầu, "Con nói cũng đúng, còn mấy tháng nữa là tới kì thi tuyển sinh rồi. Lần trước chủ nhiệm của con có gọi điện tới nói, dạo gần đây con có tiến bộ rất lớn, biểu dương con không ngớt! Triển Nhuệ! Con mẹ nó mày lo mà noi theo gương anh mày đi! Vốn dĩ điểm thi thấp hơn mày giờ người ta chăm chỉ học hành hiện tại thành tích tốt hơn mày nhiều! Mỗi ngày mày đều nhốt mình trong phòng, cũng chẳng biết học thật hay giả vờ nữa!

Mày mà còn cầm di động nữa cẩn thận có ngày tao đập nát nó!"

Triển Nhuệ đang ở trong nhóm lớp giật bao lì xì, giật tới vui vẻ, vừa nghe thấy ba mình nói thế mặt ngay lập tức xụ xuống, gã cảm thấy niềm vui cuối năm đã bị hủy hết, lòng tràn đầy khó chịu, lên tiếng cãi lại, "Ít ra con thi đúng sức của mình."

Triển Quốc Cường nghe ra được có điểm kì quặc, buồn bực hỏi, "Ý mày là sao?"

"Có ý gì trong lòng nó rõ ràng hơn ai hết." Triển Nhuệ đáp.

Một kẻ đã học dốt lại còn thích đánh nhau mà hiện tại có thể đứng trong hàng 300?

Triển Nhuệ một tháng tốn biết bao nhiêu tiền học thêm, lúc kì thi tới gã trăm cay nghìn đắng cầm theo phao, thậm chí còn quay cóp bài của bạn mới lọt được vào hàng 400, Triển Minh sao có thể so được với gã? Ai thi tốt hơn gã gã đều có thể tin, duy chỉ có Triển Minh là không thể, chắc chắn là gian lận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!