Chương 8: Kinh Trập (Phần 1)

"Ô, lớn thế này rồi ư!"

Vương Giả Phụ nhìn đứa trẻ trước mặt, thấy cử chỉ nhã nhặn, lễ độ, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, mỉm cười vuốt râu:

"Đơn danh cũng là chữ "Mai" sao!"

"Đúng vậy…"

Cha của Chiêm Mai thoáng xấu hổ, nhìn sang Viên Mai cười nói:

"Trước kia không phải tên này.

Năm ba tuổi, nhi tử ta mắc bạo bệnh, mẫu thân ta bèn đưa đến đạo quán uống phù thủy, lại nghe lời tiên sư đổi tên thành "Mai"…

Ta vốn cảm thấy không ổn, nhưng mẫu thân kiên trì quá, ta đành mặt dày viết thư đến Viên công, xin được thứ lỗi…"

Hắn khẽ thở dài, rồi lại nói tiếp:

"Lần này đi ngang Kim Lăng, ta đặc biệt dẫn con đến Tùy Viên, đích thân bái tạ!"

Nói rồi, hắn cúi người hành lễ thật sâu, Chiêm Mai cũng cúi mình bái lạy theo.

Viên Mai từ trẻ đã nổi danh, nay đã ngoài sáu mươi, cùng đại học sĩ Kỷ Vấn xưng là "Nam Viên Bắc Kỷ", rất được giới văn nhân đương thời kính trọng.

Người trong giới đọc sách, nếu đặt tên trùng với chữ của ông, khó tránh khỏi bị xem là vô lễ, thậm chí tự cao tự đại.

Thế nhưng Viên Mai lại chẳng hề bận tâm đến những chuyện này.

Ông bật cười nói:

"Chỉ là một chữ mà thôi.

Nếu thực sự vì một chữ này mà cứu được đứa nhỏ, vậy thì cũng xem như lão phu có chút phúc đức rồi!"

Lại nói:

"Năm đó ta còn nghĩ, nếu có thể nhận đứa nhỏ này làm cháu nuôi thì cũng là một chuyện hay ho.

Nhưng ai mà ngờ—"

Ông nhìn về phía Vương Giả Phụ cùng mọi người xung quanh, cười bảo:

"Đứa trẻ này đã nhận tận mười tám cây làm nghĩa phụ!

Nếu vậy, chẳng phải ta vô duyên vô cớ có thêm mười tám người con sao?

Chuyện này, lão phu thực sự tiêu thụ không nổi đâu!"

Lời vừa dứt, ông liên tục xua tay, khiến mọi người bật cười.

Thấy người lớn nói cười vui vẻ, Vương Giới nghe mà không hiểu, bèn lén hỏi đại ca:

"…

Nhận mười tám cây làm nghĩa phụ là sao?"

Vương Nguyên chẳng hề hạ thấp giọng:

"Tức là nhận cây làm phụ thân đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!